Oct 29, 2014

THẾ GIỚI CỘNG SINH

"Trái đất này là của chúng mình..."

Đối với tôi, tôi không nghĩ về trái đất, tôi chỉ nghĩ đến tôi, đến căn nhà của tôi, rộng hơn chút nữa là nghĩ đến Hà Nội, nơi tôi sống nhiều năm và dự định sẽ sống dài lâu mà thôi. Tôi chưa từng nghĩ nhiều về quốc gia, vì quốc gia là thứ xa xỉ để tôi nghĩ, để tôi trăn trở về nó. Thực sự đó là điều vô ích, vì tôi không dự định quan tâm tới chính trị hay tới những chuyện kinh tế to lớn vĩ mô. Khoảng 3 năm trở lại đây, vấn đề tôi quan tâm nhiều nhất, tìm hiểu nhiều nhất và mong muốn được biết về nhất chính là TÔI. 

Thoạt nhìn, nó như là sự ích kỷ, chỉ biết quan tâm tới bản thân!
Thoạt nhìn thì nó thế đấy, và nếu chỉ nhìn thôi thì đúng là nó thế đấy, chỉ có bản thân tôi biết là tôi đang làm gì, đang có gì và tiếp tục có gì để trở thành gì? 

Đơn giản là, khi bạn là chính bạn, bạn có thể dễ dàng xâm nhập với cuộc sống này, xã hội này, những con người này, và bạn có thể vượt qua chính bạn, đứng ở mức cao hơn để nhìn xuống con người bằng xương bằng thịt, nhìn cỗ xe hàng ngày mình đang vận hành, để thấy rất nhiều điều đang xảy ra, đôi khi sẽ khiến bạn bất ngờ, khiến bạn ngạc nhiên.
__________

p/s: Chưa viết xong nhưng tự dưng không có cảm hứng viết tiếp! 

NUÔI CÁ

Giống như khi bạn nhìn vào một chiếc bể cá, trong đó, bằng con mắt của mình, bằng cảm xúc của mình, những gì bạn mong muốn nhìn thấy nhất sẽ hiện ra đầu tiên. Người thích rong rêu, sẽ thấy rong rêu, người thích cá sẽ thấy cá, trên mình cá, nếu bạn thích phần đuôi màu sắc sặc sỡ của nó, hoặc đơn giản chỉ vì nó là bộ phận linh hoạt nhất, duyên dáng nhất do sự chuyển động nhẹ nhàng khiến cho bể cá trở lên xinh đẹp hơn, thì bạn sẽ nhìn thấy chiếc đuôi cá. Định thần lại một chút, lùi ra xa một chút, hoặc tiến đến gần một chút, cự ly đã thay đổi, tầm quan sát đã thay đổi, thậm chí cả cảm xúc của bạn cũng thay đổi thì bạn sẽ nhìn thấy nhiều thứ hơn trong đó. Khi ấy, có thể nước hơi đục, rêu hơi nhiều, cá hơi ốm, ánh sáng hơi tối... bạn đều nhận ra cả! Bạn có thất vọng không? hay bạn sẽ làm điều gì đó, chẳng hạn như để nó đẹp hơn trong mắt bạn, bạn sẽ thay nước, rửa cây...! Hoặc là bạn bỏ bẵng nó đấy, tặc lưỡi cho qua! Đó hoàn toàn phụ thuộc hành động của bạn!

Nếu nói thế thì cũng chẳng để làm gì, vì rằng nếu bể cá còn hay không thì cũng không gây cho cuộc sống của bạn nhiều xáo trộn, thậm chí bạn sẽ rảnh rang hơn để làm những việc khác, giả sử như thay vì chăm cá, bạn ngồi đọc stt này chẳng hạn, cũng là một thú vui! :)))
Nhưng mà không, nói thêm về bể cá chút đi, bạn luôn nhìn nó bằng đôi mắt của người thường, không có công cụ hỗ trợ, đơn giản là bạn chỉ quan tâm tới các con cá, rong rêu và cái bể. Thật sự, trong bể cá đâu chỉ có từng ấy thứ, bể cá là nơi cộng sinh, nó có thể có hàng triệu vi khuẩn trong đó, có cả bụi bẩn, cả chì, cả axen... nhiều đến mức mà bạn không thể tưởng tượng ra. Nhưng, như một thói quen, bạn luôn nghĩ nó chỉ có thế, và ta thay đổi nó hoặc quán sát nó cũng chỉ vì thói quen của ta, sở thích của ta, ta chẳng cần quan tâm tới tất tần tật các thứ lăng quăng khác.
Cho đến một ngày, cá chết hết, rong rêu chết hết, ngồi tần ngần và tiếc! Và bạn muốn biết nguyên nhân vì sao cá chết, bạn tìm hiểu và cũng hiểu ra phần nào. Rồi bạn tiếp tục mua cá, thả cá, mua rong rêu, thả rong rêu... liên tục trường sinh như vậy, cho đến lúc kinh nghiệm nuôi cá của bạn đã đạt mức độ cao, bạn nuôi cá không chết, nhưng bạn vẫn thấy thiếu, thiếu gì? bạn thiếu gì? chỉ bạn mới biết!
Hết.

Oct 23, 2014

CHÚNG TA HÃY CÙNG “AHA!!!!”

Mình hỏi thật các bạn: “Các bạn đã bao giờ bị stress hay chưa?”. Chắc hẳn đa số các bạn đều chợt nhớ ra rằng mình đã từng stress, đang và sẽ bị đúng không? Sống trong xã hội hiện đại mà không bị stress thì quả thật không hợp thời đại chút nào. Đây là một xu thế mà, giống như gái ế mà vẫn cực kỳ tinh tế! (thực ra là tinh tướng, nhưng từ “tướng” không phải là từ láy của từ “ế” nên không dám chế! hế hế :D).

Stress là gì? Người ta gọi nó là căn bệnh của thế kỷ XX, được phát triển thành bệnh dịch trong thế kỷ XXI và đó cũng là một căn bệnh có khả năng giết người. Nghe ghê rợn nhỉ? Đấy là các bác sỹ, các nhà khoa học người ta bảo thế, còn thực tế, các bạn biết gì/hiểu gì về stress? Các bạn tạm ngừng để suy nghĩ một chút rồi đọc tiếp phần sau nhé!

CÁC QUAN NIỆM SAI LẦM VỀ STRESS

1.      Stress là một điều tự nhiên và tích cực trong cuộc sống hiện đại: không đâu, không có cái gọi là stress tích cực, nó là một trạng thái không lành mạnh và bất bình thường, nó có thể dẫn bạn đến sự đau đớn về tinh thần và thể xác, ví dụ như khi bạn đưa tay vào lửa, lửa sẽ liếm tay bạn, bạn hẳn là sẽ đau đớn, bỏng rát lắm. Bạn phải rụt tay lại và tiến hành chữa bỏng chứ nhỉ?

2.     Bạn phải trở thành bác sỹ để chẩn đoán và chữa trị stress:  Không, bạn không cần trở thành chuyên gia, chỉ cần bạn luôn ý thức trách nhiệm về việc làm chủ tinh thần và thể chất của bạn là được. Người ta khuyên là mình nên học cách “bắt mạch cảm xúc” để tự điều chỉnh “nhịp thở” cảm xúc của mình, tăng các suy nghĩ tích cực để đẩy lùi những cảm xúc tiêu cực ra khỏi tâm trí của bạn, giữ cho tâm bình an và nhẹ nhàng.

3.     Stress là cần thiết để đạt được thành công: Stress là có sự xuất hiện của sợ hãi, khi bạn hoảng sợ, bạn có thể có một sức mạnh thúc đẩy bạn hoàn thành việc gì đó một cách mau chóng, nhưng nó chỉ đem đến hiệu quả trong thời gian ngắn, nếu duy trì trạng thái này lâu dài, bạn rất dễ rơi vào trạng thái “cháy sạch năng lượng dự trữ”, cơ thể sẽ mệt mỏi và chán chường.

4.     Stress chỉ đơn giản là một hiện tượng tự nhiên, liên quan đến cơ thể, chỉ cần nghỉ ngơi, thư giãn một chút: Thật là sai lầm lắm đó! Cách suy nghĩ của bạn là nguyên nhân chính gây stress, ẩn chứa đằng sau suy nghĩ đó là niềm tin của bạn, đây chính là nguyên nhân sâu xa nhất, chủ chốt nhất gây ra các “cơn bão lòng” của bạn. Ngoài việc chăm sóc cơ thể khoẻ mạnh, bạn cần chú ý nhiều hơn tới cảm xúc, suy nghĩ của mình, học cách kiểm soát tâm trí bằng sự bình an và điềm tĩnh. Hãy học cách quan sát tính cách của bạn, thay đổi lối sống để duy trì các trạng thái suy nghĩ tích cực và bình an hơn.

5.      Thay đổi chế độ ăn uống, chạy bộ và một kỳ nghỉ tốt sẽ xua đuổi được stress: Lấy ví dụ thế này, khi người ta nói rằng chạy bộ rất tốt cho cơ thể, thế là chúng ta có hàng loạt các phong trào chạy bộ, có những câu lạc bộ thi đua chạy bộ, nhiều người trong số họ không thấy sức khoẻ tăng lên, chỉ thấy mệt mỏi, rệu rã. Tại sao vậy? Mục đích của chúng ta đều là cân bằng và thư giãn tâm hồn. Thư giãn và cân bằng không thể nào tồn tại trong một cơ thể đang chống chọi, cố sức để khoẻ mạnh được. Hoặc giả như bạn cần thư giãn, bạn sẽ đi nghỉ mát, thăm quan. OK, nhưng có những trường hợp như kiểu Thuý Kiều than thở ở Lầu Ngưng Bích “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Như vậy, có thể nói rằng bạn không cần đi bất cứ nơi nào, bất cứ nơi đâu để tìm kiếm sự bình an, thư giãn cả, bạn hãy nhìn tận sâu vào đáy lòng mình (nhìn theo cách lãng mạn nhé, chứ nhìn như bác sỹ siêu âm thì chỉ thấy cặn bã thoai): Cho dù đi đến nơi đâu, bạn cũng sẽ ở cùng với chính mình”, hãy nhớ thật sâu câu này bạn nhé!

6.     Bạn phải làm việc 14h một ngày nên liên tục chịu đựng stress: Không hẳn thế, cũng có nhiều nguời “nhàn cư vi bất thiện”. Thời gian là một đơn vị đo lường, nó không phải bạn, làm nhiều hay ít là do bạn quyết định. Thời gian giống như 1 phần cuộc sống, lãng phí thời gian là lãng phí cuộc sống, bạn được chọn cách sống cuộc sống của mình cơ mà? Hãy quan sát và học hỏi người khác cách họ sử dụng thời gian để bạn hiểu hơn về thời gian của bạn.


7.     Những người khác, các sự kiện, tình huống trong cuộc sống phải chịu trách nhiệm về tình trạng stress của bạn: Vô lý quá đi, cách chúng ta phản ứng với người khác và với các sự kiện trong cuộc sống mới là gốc rễ gây ra stress. Việc kiểm soát stress đồng nghĩa với việc kiểm soát bản thân. Bạn thường nuôi ảo tưởng rằng mình cao quý mà quên đi mất rằng người khác cũng cao quý và cũng là người bằng da bằng thịt, có linh hồn nhạy cảm y như bạn thôi. Nếu người ta phải chịu trách nhiệm về những suy nghĩ, những phản ứng, những cảm xúc của bạn thì có khác gì bạn đang bảo người ta rằng hãy sống thay cho cuộc đời của bạn phải không? Chỗ này thì gay go to rồi, đổ lỗi cho người khác thì dễ nhưng để họ “nhận” lấy cuộc sống của mình thì không đời nào đâu các bạn nhỉ?

TỪ GIẬN DỮ ĐẾN BÌNH AN – Mike George

Cuốn sách này, chẳng dày cũng chẳng mỏng, chẳng cao ngạo cũng chẳng khiêm tốn. Là nó, một cuốn sách trông bình thường như bao cuốn sách khác, chỉ có điều nó sẽ đưa bạn đến những ngả đường của mạch nguồn cảm xúc để tự bạn tìm ra cách chiến thắng “Cái tôi”, là cách để bạn giải phóng bản thân khỏi những cơn giận, căn nguyên của mọi sự hoảng loạn và bất bình trong cuộc sống đa sắc màu này.

Với suy nghĩ của mình, tôi cho rằng cuốn sách này hơi thiếu khoa học, sách mà không có mục lục, thật khó để đọc vắn tắt theo thói quen thông thường. Thế là lần giở, lần giở, đọc đến đâu xâu chuỗi đến đó, nhưng rốt cuộc đọc xong, gấp sách lại đã quên luôn cái xâu chuỗi ấy rồi. Đọng trong trí nhớ mình không phải là những mục lục đã được phân loại gọn ghẽ nữa mà là CHÍNH CÁI TA ĐÃ NHẬN THỨC ĐƯỢC. Hoá ra sách đã ngấm vào suy nghĩ, đã dần len vào cảm xúc để dẫn dắt ta đi vào con đường sáng, tạm gọi là mức độ “giác ngộ” cơ bản.

Sự giận dữ vốn phát nguyên từ sự kỳ vọng quá mức, dẫn tới “định kiến’ hoặc “sự gắn kết sai lầm”. Mike George đưa ra những dấu hiệu để nhận biết sự giận dữ. Bằng việc nhận định Bản chất con người là bằng an, là yêu thương, nhưng dưới những tác động của môi trường, của sự “gắn kết” mà thói quen đó dần được bồi đắp lên thành “cái tôi”, tôi lớn dần lên và được “phán xét” bởi người khác và ngược lại, người khác “phán xét” tôi. Cứ thế, dần dần tôi không làm chủ được cảm xúc của tôi, cảm xúc của tôi là do các tác nhân ngoài tôi mang lại. Mike George cho ta biết tác hại của giận dữ ảnh hưởng tới cơ thể, là tác nhân góp phần huỷ hoại sức khoẻ của ta như thế nào? Đó không đơn giản là sự đau đớn về thể chất mà còn lại sự què quặt cả tâm hồn. Làm sao để chiến thắng được căn bệnh giận dữ? Thì đây: Tha thứ và Buông bỏ chính là liều thuốc giã tật. Hơn hết, người trị bệnh cho ta phải chính là TA. Ta là chủ nhân của cơ thể hiện hữu, đồng thời là chủ nhân của tâm hồn vô hình. Hai thể XÁC và thể LINH tuy hai mà một tuy một mà hai. Cái quyết định cảm xúc của ta là cái LINH chứ không phải cái xác. Xác dù xấu xí xù xì, dù què cụt hay đẹp xinh, tất thảy không làm ta trở lên vui sướng hay khổ đau. Mà cái khiến ta vui với đời, tiếp nhận đời chính là THÁI ĐỘ. Để đạt được sự tĩnh tại, an lành trong tâm hồn, Mike đã tặng cho chúng ta các món quà vô cùng ý nghĩa, đó chính là các gợi ý thực hành buông bỏ, trải nghiệm cảm giác chuyển hoá cảm xúc tiêu cực sang trạng thái cảm xúc tích cực. Những trang cuối sách là nơi các hạt ngọc quý được lưu giữ, các hạt ngọc này sẽ truyền cho bạn cả suối nguồn tích cực nếu bạn biết cách thực hành nó hàng ngày, biến những gợi ý của Mike thành tinh tuý của mình, biến nó thành nguồn của cải vô tận mà bạn sẵn sàng cho đi để tạo phúc an lành.

Gấp sách lại, cảm giác như ta vừa được lôi ra từ góc tối, có những cảm xúc chỉ ta mới hiểu, ta những tuởng là bí mật riêng ta, ngỡ là liều thuốc tốt để tự chữa trị những cơn cảm xúc bất thường hoặc chế ngự chúng, ai ngờ đó lại là những viên thuốc độc, ủ lâu trong người càng mang bệnh. Cuốn sách này, như thể sách tra cứu y học, giúp ta uống từng viên thuốc giải độc – mà các viên thuốc ý chính là phương pháp thực hành điều chỉnh cảm xúc, hành động hàng ngày.

Hạt ngọc lấp lánh trong tâm hồn bạn, biết đâu lại được tìm thấy trong khi đọc cuốn sách này, chẳng có nhẽ Mike giỏi tìm ngọc trong cát thế sao? Biết đâu đấy, bạn nhỉ? Cuộc sống này vô thường mà!
_______________

“Hãy thức tỉnh bản thân và thức tỉnh người khác trước sự thật về việc tự chịu trách nhiệm về cuộc sống của mình. Không cần tìm kiếm sự tha thứ từ người khác nếu nhận ra rằng họ cũng đang làm tổn thương bản thân họ. Bạn chỉ có thể tự tha thứ cho chính mình. Cấp độ tha thứ sâu sắc nhất là nhận ra sự thật BẠN không bị làm cho tổn thương. Sự thật/Chân lý thì không bao giờ thay đổi. Bản chất của bạn là bình an và yêu thương, bạn chỉ đánh thức nhận thức về điều này, vì không có gì có thể huỷ hoại đi sự thật ấy”.


TÍNH KHÍ CON NGƯỜI - Florence Littauer

Vì sao tôi được đọc cuốn “Tính khí con người”?

Tính khí và tính cách, từ nào hay hơn nhỉ? Trong tính có khí, trong tính có cách, cả hai đều rất hay, rất ý nghĩa.

Thật tình cờ mà tôi được đọc cuốn “Tính khí con người” của Florence Littauer. Thực ra là trong quá trình giao lưu, quan hệ với một em gái cùng Công ty, thì được biết em ấy đi làm thêm về bán hàng đa cấp. Với bản tính của một người tò mò, ham thích “của lạ”, và đặc biệt là sau khi tiếp xúc với một số người làm công việc bán hàng đa cấp, tôi bị thu hút bởi sự nhiệt tình, cởi mở, khéo léo và bền bỉ của họ. Họ theo đuổi, chăm sóc, quan tâm tới khách hàng còn hơn cả người thân của mình.

Đấy, chẳng nhẽ mình làm HR, mang tính là hiểu về con người mà áp dụng các kỹ thuật “hiểu người” kém xa họ, vậy thì phải tìm đến họ để học hỏi rồi. Như dự đoán của tôi, ngay khi tôi đồng ý mời bạn gái kia tới nhà, bạn ấy liền đưa ngay một “sư tỷ” tới cùng, trò chuyện một hồi bla bla bla… hỏi thăm nguồn gốc sử dụng sản phẩm của họ bla bla bla… cuối cùng, ngày hôm sau, tôi nhận được cuốn sách này đây. Và chị ấy nói: “Em P thuộc dạng tính cách Sôi nổi hoạt bát và Linh hoạt hùng lực. Đấy, người ta nói mình vanh vách thế, lại đưa sách đến tận tay, chả nhẽ không đọc ư? Phiền là phiền quá đà rồi!
Ờ, đọc thì đọc, đọc xong thì thấy cũng ổn, thế là nhân dịp còn nợ CNS, viết liều, viết trong sự thôi thúc trả nợ ấy mà!

Nội dung cuốn sách có gì lôi cuốn tôi?

“Tính khí con người” là một cuốn sách được trình bày khá mạch lạc, rõ ràng.

Chương I: Người ta bảo bạn là ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ đấy! Bạn thấy hãnh diện chưa nào?

Đương nhiên là bạn sẽ thấy quả là người ta nói không sai về mình. Trên đời này làm gì có ai giống mình, nhìn nhang nhác thế thôi, chứ bảo giống tôi là không có được đâu, tôi không bao giờ thích ai giống tôi, mà tôi cũng không thích bảo là ai đó giống tôi, trừ vẻ bề ngoài, nếu mà giống hoa hậu hay các nhân vật từ bi bác ái thì cũng tạm đuợc, chứ bảo tôi giống người “đã xấu còn không biết phấn đấu” thì liệu hồn với tôi đấy! Tôi sẽ chứng minh cho mọi người biết là tôi không hề giống họ chút nào cho mà xem!

Phản ứng đối với các thông tin đó là hết sức bình thường. Ở Chương I, bạn sẽ được nhận thức rằng: Chẳng ai giống ai; Bề ngoài là cái vỏ tượng trưng, cái bản ngã ẩn chứa trong mỗi chúng ta mới là quan trọng; Và đương nhiên rồi, mỗi người (chứ không chỉ riêng bạn đâu) đều là độc nhất vô nhị.

Muốn biết các chương tiếp theo ra sao, mời bạn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng lấy sức mai đọc tiếp Hồi Hai.
(Còn nữa)


Oct 22, 2014

KHU RỪNG KỲ DIỆU – TÁC GIẢ EVELYN SASAMOTO

Cầm cuốn sách trên tay, màu giấy nâu phớt, mỏng nhẹ, cả cuốn sách chỉ gồm hơn 200 trang, với cỡ chữ khá to, là cuốn sách dành cho thiếu nhi. Thế nhưng, người lớn nên đọc. Chẳng phải người lớn cũng từng là thiếu nhi hay sao?

Tựa đề cuốn sách là Khu rừng kỳ diệu, thực chất đó chỉ là một khu rừng bình thường như bao khu rừng khác. Nhưng khu rừng đó đã bị tàn phá bởi con người, bởi lòng tham và những ý nghĩ tiêu cực của con người phát ra, tác động vào tự nhiên, khiến khu rừng biến đổi.

Câu chuyện bắt đầu được khi Yuki và Shin nghỉ hè về thăm bà sau 5 năm xa cách ngôi làng. Ông bà Yuki sống gần một khu rừng, gắn liền với tuổi thơ của cô là những tán cây cao, muông thú, cỏ cây xanh mướt. Cô bé về tới ngôi làng, và thực sự cảm thấy vô cùng buồn bã vì sự hoang hóa của khu rừng. Các tán cây đã bị đốn ngã bởi công ty khai thác gỗ, các lùm cỏ hanh hao, khô rũ bởi thiếu nước và rác thải được vứt bỏ khắp nơi, muông thú đã bị săn bắt hoặc bỏ đi rất nhiều. Yuki mong muốn được hồi phục khu rừng, trả cho nó vẻ đẹp vốn có, giúp đỡ dân làng được hưởng bầu không khí sống hài hòa với tự nhiên, được thiên nhiên che chở và hỗ trợ sinh tồn.

Điều kỳ diệu đã xảy ra, khi Yuki cùng em trai vào thăm khu rừng, cô bé choáng váng và đột nhiên tâm trí cô hiện về rất nhiều các ký ức về khu rừng tươi đẹp. Cô linh cảm, khu rừng hiện tại như đang bị bùa chú, có một con quái vật nào đó đã yểm bùa khu rừng! Rác rưởi chất đống khắp nơi, dòng sông và hồ nước bị bẩn và ô nhiễm, từng hàng từng hàng gốc cây trơ trụi.

Rồi cô bé vào sâu khu rừng, trí óc miên man suy nghĩ, đột nhiên cô bé nhìn thấy một ngôi sao nhỏ, ngôi sao lớn dần và tiến về phía cô, rực rỡ, chói lọi, huyền ảo. Ngôi sao truyền tới thông điệp: “Hãy đi vào chốn yên lặng sâu thẳm bên trong, con sẽ thấy tâm điểm ánh sáng của chính mình. Và ở đó, nơi chốn của sự tĩnh lặng, con sẽ tìm thấy câu trả lời cho mọi câu hỏi”, “Đến đây, ta sẽ cho con thấy khu rừng nguy nga thửa nào. Nhưng hãy nhớ rằng, con cần giữ mình thật bình yên, rồi con sẽ tìm thấy câu trả lời mình đang tìm kiếm”.

Và rồi cô bé và em trai được ngôi sao trao cho một câu thần chú, cô bé có thể nhờ ngôi sao giúp đỡ khi gặp bất cứ khó khăn nào trong lúc cứu giải khu rừng. Trong quá trình đó, cô bé đã rất kiên nhẫn, chủ động và làm việc với tinh thần hăng hái, yêu thương. Cô và em trai trò chuyện cùng từng gốc cây, ngọn cỏ, nhặt từng cọng rác… Cô rất mong các bạn nhỏ trong làng cùng tham gia, và rồi mong ước của cô cũng trở thành hiện thực khi các bạn trong làng cùng tới giúp cô dọn rác, bỏ vào túi và chở đi. Cuộc giải cứu khu rừng còn được sự hỗ trợ rất nhiệt tình của ông bà nội, một số người lớn trong làng.

Rất nhiều điều bất ngờ đã xảy ra, thậm chí cả sự nguy hiểm liên quan tới tính mạng. Đó là dấu hiệu thiên nhiên nổi giận, bao nhiêu sức mạnh hủy diệt thiên nhiên đều có thể đem đến cho con người. May mắn thay, Yuki đã rất bình tĩnh, nhớ lời dặn dò của ngôi sao, khi gặp nguy hiểm luôn bình tĩnh, và luôn cầu chúc những điều tốt lành cho các “con quái vật”. Cỏ cây luôn bên cạnh để nhắc Yuki và Shin: “Mình không được ích kỷ không mong chờ đền đáp”. “Chúng mình không có gì cả, không còn gì… ngoại trừ… ngoại trừ những lời tốt đẹp”.

Chính những lời chúc tốt đẹp đó đã khiến cơn thịnh nộ của các con quái vật dịu xuống, hài hòa và quay sang giúp đỡ cho chị em Yuki rất nhiều trong việc giải cứu khu rừng.

Từ những việc làm của hai chị em cùng lũ trẻ, dần dần đã lôi kéo được các người lớn trong làng. Có một sự việc xảy ra, khiến cho cả làng rất lo lắng, đó là việc xuất hiện hiện tượng một số em bé đổ bệnh. Yuki đã dùng khả năng kết nối với tự nhiên để giúp đỡ dân làng, cô bé nghe được tiếng thì thầm của cây rừng mách bảo, họ đã đưa các em bé ốm đến nằm trên thảm cỏ, cởi bỏ bớt quần áo, cho các bệnh nhân tiếp xúc trực tiếp với đất mẹ, cỏ cây. Và phương pháp đã có hiệu quả ngay lập tức. Các bé ốm đã hồi phục. Mọi người trong làng hết sức ngạc nhiên và tỏ lòng cảm ơn đối với khu rừng. Họ như bừng tỉnh giấc mộng giàu sang vì chặt phá rừng, bán gỗ và lòng tham của mình. Họ cam kết cùng trồng cây, chăm sóc khu rừng và đặc biệt là đã thuyết phục được ông chủ tịch công ty xẻ gỗ cùng tham gia chương trình này.

Qua cuốn sách này, chúng ta có thể thấy đây không chỉ là sách dành cho trẻ em, mà ẩn chứa trong câu chuyện còn là thông điệp dành cho mỗi chúng ta, những người lớn đã tạm thời quên đi các ký ức về một tâm hồn ban sơ, bình an và yêu thương của chính mình. Vì đời sống thường nhật, vì sự xô bồ, đưa đẩy mà họ quên đi cả những thách thức, nguy hiểm trong chính những hành động của mình, bằng chứng là việc hủy hoại môi trường, đại diện là khu rừng trong truyện. Hậu quả là khu rừng đã bị phá hủy, và thiên nhiên đã nổi giận. Nhưng cũng chính thiên nhiên cũng rất yêu thương con người, quay lại giúp đỡ con người, bảo vệ con người.

Chẳng phải là khi chúng ta trao đi yêu thương thì yêu thương sẽ luôn bên ta, chở che ta!

Mình thích câu chuyện này, thậm chí một số khái niệm về thiền cũng được đề cập tới, một cách rất nhẹ nhàng, dễ hiểu và dễ hấp thụ. Các bạn quan tâm có thể đọc và cảm nhận. Không gì bằng sự cảm nhận của chính bản thân, cảm nhận bằng trái tim sẽ đi thẳng đến trái tim! J

Oct 20, 2014

JANE EYRE - NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ TRONG TIỂU THUYẾT

Họ là những người phụ nữ trong tiểu thuyết, là nơi tôi có thể ngồi lặng im để tìm hiểu về họ, để cảm nhận về họ và yêu thương họ, tình yêu đó đưa tôi ra đời, nhìn đời và yêu thương đời! Tôi biết về họ, không phải bởi ngôn ngữ thông thường, mà vẻ đẹp đó được đưa đến qua ánh mắt đọc chữ và sự tưởng tượng. Một kiểu biết đến, một kiểu tiếp cận mà rất nhiều người làm nhưng không hẳn ai cũng nhận ra được cách yêu đó có một sự khác biệt đến thế nào so với cách yêu thương thông thường.

Phần 1
JANE EYRE

Jane Eyre, người phụ nữ cùng tên trong cuốn tiểu thuyết Jane Eyre của nhà văn Charlotte Bronte.

Người phụ nữ này, với hoàn cảnh ngang trái, cô đã vươn lên sau bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống. 17 tuổi cô ra đi khỏi tu viện, bắt đầu cuộc sống của một gia sư. Nơi cô đến là 1 tòa lâu đài cũ và ẩn chứa nhiều bí mật.  Nhưng cũng chính từ nơi này, cô đã yêu và được yêu bởi Rochester, chủ nhân lâu đài, người hơn cô 20 tuổi và đã từng trải nghiệm rất nhiều trong cuộc sống. Không ai có thể tin Rochester có thể yêu Jane, càng không ai có thể tin Jane bỏ đi ngay sau khi phát hiện ra Rochester đã lừa dối mình ngay trong đám cưới.

Jane không đẹp, khi nhìn cô, người ta thấy sự xanh xao, nhạt nhòa, gầy yếu, mảnh mai. Cô ít nói. Tất cả vẻ đẹp của cô chỉ được khai mở thông qua người đàn ông của mình – Rochester. Thế mới nói, vẻ đẹp của người phụ nữ không phải qua đôi má hồng, mà qua ánh mắt của kẻ si tình!

Ngay từ buổi đầu gặp mặt, Rochester đã cảm nhận được con người thật của Jane. Không màu mè hoa mỹ, không ồn ào mà mạnh mẽ và thẳm sâu. Mạnh mẽ trong ánh nhìn, và hơi ấm của đôi bàn tay khi Jane đỡ Rochester dậy sau khi ngựa của ông bị ngã do trơn trượt. Sự cương quyết của cô nàng đã khiến ông cảm thấy ngạc nhiên, đặc biệt là sau khi phát hiện ra cô chính là gia sư mình đã thuê về dạy cô con gái Adele. Tình yêu của họ cứ dần nảy nở và nằm trong bí mật. Rochester yêu Jane, kiểu yêu của người từng trải đứng trước một cô gái còn non nớt. Ông yêu cô bởi sự ân cần, tự nhiên, hy sinh không vụ lợi. Đặc biệt, dưới vỏ bọc yếu đuối là một tâm hồn mạnh mẽ, tràn trề hy vọng, khát khao tự do, khát khao hạnh phúc. Ông đã đọc được điều đó qua những bức tranh cô vẽ, trong một chiều mùa đông lạnh buốt.

Đọc Jane Eyre, tôi có một cảm xúc mạnh mẽ đối với cô gái ấy, luôn sáng suốt và mạnh mẽ, nhưng cũng hy sinh hết mình vì tình yêu chân chính. Đoạn khiến tôi rung động nhất là đoạn nói về thần giao cách cảm giữa họ. Tiếng Rochester gọi Jane lan tỏa trong gió, lôi kéo, thúc giục trái tim cô phải tìm đến nơi cô thuộc về. Và cô đã về lại lâu đài xưa để tìm kiếm ông. Nhưng đáng thương thay ông đã rời đi nơi khác, và khi gặp lại, không phải là người đàn ông đầy kiêu hãnh, mạnh mẽ khi xưa, thay vào đó là một người đàn ông mù lòa, trông rất đáng thương trong tòa lâu đài cũ. Tất cả đã thay đổi, trừ tình yêu ông dành cho cô, vẫn nguyên vẹn như xưa.

Truyện khá dài, tôi đã đọc cuốn này từ 2003, cũng mười mấy năm rồi. Khoảng 3 năm nay, đa số tôi đọc sách về phát triển con người, ít quan tâm tới các cuốn tiểu thuyết mình đã từng say mê một thời, nhưng hôm nay, tạm gác lại những cuốn sách kia, tìm về với cuốn truyện cũ, chắc đang có tâm trạng thương nhớ mười hai, để viết lại một chút cảm xúc về Jane, thực ra vẫn thích cô ấy lắm, nhất là đức hy sinh của cô ấy, một đức tính rất điển hình của người phụ nữ. À, nhớ ra rồi, viết để kỷ niệm ngày 20/10.