Feb 5, 2015

TÔI ĐI TU

Tôi đi Tu, hẳn nhiên là sự lạ đối với nhiều người, nhưng với tôi, đó là điều không lạ, mà là sự muộn mằn!

Tôi đi Tu, hẳn nhiên, bản thân tôi cảm thấy đó là sự dĩ nhiên phải đến, trong thời điểm mà tôi đã tạm dừng hầu như toàn bộ các hoạt động thường ngày, vốn đã bên tôi suốt mấy chục năm qua để tôi đi. 

Tôi gác lại công việc, tiền bạc, tình yêu, tình bạn và thân quyến. 
Tôi gác lại tôi, gác cái bản ngã xưa nay vốn dĩ chình ình trước mắt, trong giấc mơ, trong mộng huyễn và trong thường trực. 
Tôi gác lại. Tôi đi.

Nhập Đoàn

Đoàn tôi ít người lắm, ít hơn hẳn so với những khóa tu tôi đã từng tham dự trước đây, hầu như các bạn nam thì trầm mặc, các bạn nữ thì ồn ào. Vốn dĩ nó thế, đôi khi tôi rất không ưa sự ồn ào, nếu nó không phải là sự ồn ào do tôi tạo ra, thật vô lý đến thế! Chính lẽ đó, nên (đôi khi) tôi cũng rất không ưa phụ nữ ồn ào, và cả những người đàn ông ồn ào cũng thế, tôi cảm thấy họ thật phù phiếm và ít sâu sắc. Do vậy, tôi thường im lặng khi họ ồn ào, và tôi thường ồn ào khi họ im lặng. Tôi phù phiếm thế đấy, thật đúng là tôi mà! 

Giấc ngủ như cơn mưa, như chiếc khóa kéo

Tôi ngủ tít, lắc la lắc lư trên xe và không mở miệng trong suốt hành trình, mà cho đến giờ tôi cũng không biết là quãng đường bao xa, mất thời gian bao lâu nữa, tôi ngủ quên mộng mị. Giấc ngủ như cơn mưa rửa trôi những suy tư thường nhật, đưa tôi đến một khoảng không gian khác, một căn nhà khác, một cộng đồng khác, một thời khóa khác. Giấc ngủ giống như sự kết nối đồng thời như chiếc khóa, khéo khóa lại những gì thế tục, bụi trần của những ngày trước đó trong tôi, giúp tôi dễ dàng bước sang để hòa nhập với một thể đồng dạng mới của chính bản thân mình. 

"Phản quang tự kỷ bổn phận sự"

Là người ưa ăn ngon, thích cái đẹp và dĩ nhiên, cực kỳ thích hít hà những mùi hương hoa cỏ lá thiên nhiên. Vừa đến nơi, tôi tót xuống xe, hít lấy hít để mùi lá thông khô, đớp nhẹ lấy mấy tầng không khí nhẹ nhàng, lành lạnh của nơi này. Cảm thấy thật khoan khoái. Vậy mà chỉ vài hôm sau thôi, khi đã đọc hiểu bài Sám hối sáu căn và Kinh Bát Nhã, tôi đã dần cảm ngộ được hạnh của người tu Thiền trong hành vi này, là: thấy hoa chỉ là thấy, nghe âm thanh chỉ là nghe, mùi hương bay qua chỉ là mùi hương bay qua, thức ăn, đồ uống chỉ như thuốc uống trị bệnh ốm gày, quần áo, giày dép chỉ như phương tiện để che tấm thân giả tạm này... Ta không vin vào đó, không dính mắc vào đó... Tất thảy chỉ là biết để quán sát thân tâm. Thật khó lắm! 

Vậy mà tôi vẫn thấy co ro vì đêm ngủ lạnh, ở nhà đắp chăn lông cừu nhẹ nhõm và ấm áp, thay vì thế thì ở đây là chăn bông nặng chịch, đôi lúc nó làm tôi nghẹt thở vì hôi và nặng. Đồ ăn thì hẳn nhiên nhiều tinh bột rồi, nó đã khiến tôi tăng 2 kg ngoài ý muốn, thật không thể tin nổi ăn chay trường mà lại béo lên nhanh đến thế! Hai đầu gối của tôi thì sưng và bị thâm lại vì quỳ quá nhiều và lâu để sám hối, thắt lưng ngày nào cũng đau tê dại, đến mức lúc nào cũng chỉ muốn gập lưng xuống cho giãn cơ để bớt đau. Tự dưng tôi thấy hờn dỗi, tôi thấy giận giận và thương thương mình. Nhưng rồi cũng ngay lúc đó, tôi nhận ra là tôi thật tham lam, ngốc xít và đầy ngu si. Tôi đi Tu mà, tôi nhớ về cảm xúc mãnh liệt ban đầu khi tôi quyết định lên đây tu tập, tôi đi với mục đích sửa mình, sửa tâm tính, vậy những thứ kia nào có xá gì, tất cả chỉ là phương tiện để tôi đi đến đích của mình mà thôi. Giống như lời Thầy nói, "như chiếc bè giúp ta qua sông, qua đến bờ kia rồi thì không cần thuyền nữa"

Đêm dài không mộng mị

Nói về khóa Tu này, rõ ràng là tôi sẽ nhớ về một "Đêm dài không mộng mị" của tôi rồi, đêm đó là đêm Phật thành Đạo, các quý Thầy quý Cô phát tâm ngồi Thiền trọn đêm. Tôi, chả hiểu sao, hôm ấy cũng phấn chấn mà ngồi luôn tại Chánh Điện, mặc dù trước đó không hề có ý định ngồi lại vì biết mình ham ngủ, hay ngáp vặt và đau lưng. Thế mà ngồi hết đêm thật! Có lẽ là nhờ có Doping Cafe và sự hộ trì của các vị Phật, Bồ Tát, các vị Tổ sư. 

Hôm đó quý Thầy trang trí Chánh Điện rất lung linh, hành thiền trong ánh nến huyền ảo khiến tôi tự dưng thấy mình có vẻ quan trọng (lúc ấy trong lòng tự dưng cười ha ha mà không cất thành tiếng, sợ bị cho là vô duyên :D). Lúc hành thiền ngó qua thấy mấy em châm nến trông xinh hơn bình thường, kiểu vẻ mặt và ánh mắt dưới ánh sáng vàng đỏ rất long lanh và nhónh nhánh, dễ thương vô cùng! Tiếc là chỉ được nhìn mặt các em gái, chứ kể mà được nhìn thêm mặt các bạn nam nữa cho cân bằng giới tính thì hay hơn hẳn. 


Hoa đào năm ngoái còn cười gió Đông

Ngày ngày cứ năm đến bảy lần đi đi lại lại qua thềm đá, nơi có cây hoa Đào bung sắc. Tôi không có đồng hồ, không điện thoại, không máy ảnh, hàng ngày đi qua cây hoa Đào, lấy những chồi non, nụ biếc, cánh mỏng của Đào làm dấu hiệu để biết thời khắc trôi qua. Cứ mỗi ngày hoa lại thêm dày, nụ càng thêm đậm, lá càng thêm xanh. Chiếc đồng hồ Hoa Đào của tôi cứ tự nhiên trong vô thường mà sống, chỉ có tôi là vin vào nó để ngẫm nghĩ về mọi sự đang lướt qua mình, đôi lúc thấy thong dong tự tại, mà đôi lúc cũng thấy thật ngổn ngang, chấp chứa.




Vườn hoa Giác Ngộ

"Trúc Lâm thấp thoáng hoa vài đóa
ĐÀO vừa trổ nụ, HUỆ đơm bông
LAN QUÝ cũng vừa nghe đêm lạnh
QUỲNH hương một đóa ấp sương mờ
LÝ - QUYÊN cũng muốn ươm vài nhánh
lệ giang SAN một NIỆM THƯƠNG
Dạo bước vườn xuân nghe tiếng KHÁNH
Đêm HUYỀN tỉnh mộng nhớ Tây Thiên".

Bài thơ này tôi làm nhanh, nhưng mà riêng tên cô Khánh, cô Huyền và em Quyên thì nghĩ mãi chưa ra câu cú sao cho phù hợp, may mà có sự trợ giúp của các thiện tri thức đồng môn nên cũng nhanh chóng được hoàn thành. Đây là tập hợp tên và pháp danh của các thành viên trong nhóm thọ Bát Quan Trai, bằng cách viết hoa tên của các thành viên, mà kỳ lạ thay đa số lại tên các loài hoa nên cả Phòng thống nhất đặt tên là Vườn Hoa giác ngộ. Nghe cũng ngộ nghĩnh và đáng yêu, lại có ý nghĩa nữa. Chủ ý của tôi là dùng Trúc Lâm đầu tiên, để câu chốt sẽ là "nhớ Tây Thiên". Ở câu cuối cùng có chữ "Tỉnh mộng", thực chất là được lấy ý tứ từ bài thơ Mộng của Thầy Thích Thanh Từ, tôi muốn đưa từ Mộng này vào bài thơ để thay lời tri ân các quý thầy cô những ngày qua đã hết sức quan tâm, tận tình chỉ bảo chúng tôi. Những ngày tu hành vừa qua, giống như giúp chúng tôi "tỉnh mộng" và đến gần hơn với chân tâm của mình. 

Bài thơ này được chép lại và gắn trên bức tranh vải được thiết kế và khâu tay bởi bạn Đỗ Quyên, bạn Hoàng Anh Meo trong một ngày. Làm xong mấy chị em đau lưng, hoa mắt và tiếc hùi hụi vì không được đi Sám hối buổi sáng và nghe Pháp buổi chiều. Nhưng thực sự tâm huyết của các bạn thật vô lượng vô biên, xin cảm ơn hai bạn rất nhiều! 

Giọt sương rơi hay giọt nước mắt em rơi?

Hai ngày cuối cùng ở Thiền Viện, trời mưa và mù sương. Gió Mùa về! 
Chúng tôi ai ai cũng co ro trong lạnh và sương.
Buổi xả giới được tổ chức vào lúc 4h sáng ngày 15 tháng Chạp.

Khi tiến hành nghi thức xả giới, tôi bất chợt thấy mình nhẹ bẫng, giống như được nhấc bổng lên bởi một làn sương rất nhẹ, cơ thể gần như không có trọng lượng, nghĩ lúc ấy có thể cũng giống như cô Phi Yến thời xưa, nhưng cái nhẹ của cô ấy có thể là do trọng lượng thực, còn như tôi lúc ấy là sự nhẹ bẫng về tinh thần, là một dạng giác ngộ chăng, khó biết lắm, mà có biết cũng để làm gì đâu, kệ đấy rồi nó sẽ qua đấy thôi! 

Nghi thức thật trang nghiêm, rồi có tiếng khóc òa, một vài tiếng sụt sịt ùa theo. Có bạn nào đang xúc động quá đây, hẳn là một cảm giác rất Yomost :D. 

Tôi nghe tiếng khóc, cảm thấy không động lòng, chỉ nghe và nghe thấy thôi, tôi lạnh lùng quá chăng? Hay là tôi an định, Mô Phật! Tôi không biết đọc tên chính xác cảm xúc ấy là gì, chỉ biết là nghe tiếng khóc ấy và tôi biết có ai đó đang rất xúc động, còn cảm giác của tôi là cảm giác rõ biết về sự nhẹ bẫng của bản thân mình trước đó mà thôi.

Đường về Nhà thế gian

Và trên suốt đường về, tôi lại ngủ. 
Là giấc ngủ đưa tôi về với thực tại chăng?
Thực tại của tôi, là vị của ngũ quả trên mâm.
Thực tại của tôi, là hương của mùa Xuân đang tới.
Thực tại của tôi, là TÔI.