Nov 6, 2014

CÂY HOA HỒNG MẤT TÍCH

Chuyện vòi nước còn chưa xong, thì gặp chuyện cây Hoa hồng nhung mới mua bị mất tích. Rõ là tối qua về vẫn còn thấy ở ngay ở hành lang, mình vốn đặt ở đó để hàng ngày được ngắm nhìn và ngửi mùi hương của nó cơ mà! Vậy mà mất tích rồi! Lòng không khỏi có chút buồn rầu. Nhưng học nhiều bài học rồi, tại sao cứ phải buồn vì những chuyện tất nhiên nó phải xảy ra như vậy? 

Tại sao mình nói là tất nhiên phải xảy ra? Bởi vì mình không cẩn thận, đặt cây ngoài hành lang, để nó ngoài phạm vi của mình, là không gian chung của tất cả các phòng cơ mà! trách ai được? Thứ nữa là cây hoa rất đẹp, hoa rất thơm. Ai nhìn cũng thích, cũng yêu. Nếu bản thân nó là thứ đẹp đẽ vậy, sẽ có rất nhiều người muốn có nó, chẳng phải mình cũng muốn có nên mới đem nó về hay sao? Người khác lấy là chuyện hết sức bình thường. Là lỗi tại mình chứ, sao có thể trách người khác tham lam? 

Nghĩ thế đấy! Và ung dung dắt xe đạp vào thang máy xuống nhà. Tới tầng 1, gặp bác bảo vệ, chào bác rất to và bảo: "Cháu vừa bị mất cây hoa hồng", cười tươi rồi đi tiếp. Ơ, hay thật, mất cây hoa hồng thì liên quan gì tới bác mà phải phân trần? Hóa ra trong lòng có phần nào hờn giận bác ấy, bác ấy là bảo vệ mà để trộm lên lấy mất cây hoa hồng của cháu, bác có phần trách nhiệm đấy nhé! Rõ là có tư tưởng đổ lỗi mà! 

Đi đến Bảo hiểm làm việc, phải ngồi chờ một lát, không vấn đề gì! Cũng tạm quên cây hoa hồng đi, nhưng không theo quyển sách nào để đọc cả, đành lôi điện thoại ra nghịch, xem lại ảnh, lại nhớ cây hoa hồng. Lại thắc mắc sao không lấy xe đạp của em hàng xóm, lấy giày của chị giáo viên, lại lấy cây hoa của mình, tên trộm này cũng thật lạ lùng! Nhưng nếu yêu hoa thế thì thôi cũng được, nhưng nhớ chăm cho cẩn thận, không biết chăm cây chết thì tiếc lắm, thấy thương cái cây mới đểu chứ! Hâm kinh khủng!

Rồi công việc cũng xong, về đến nhà bảo vệ, đi gặp anh Tổ trưởng để mượn kìm sửa vòi nước, vừa gặp đã lại bảo: "Anh ơi, em bị mất cây hoa hồng", anh bảo: "lại để ngoài hành lang phải không?". Đấy, không sao ngừng suy nghĩ về cây hoa hồng được, anh này, chính anh ấy luôn nhắc mình mang cây vào nhà, không để cây ngoài hành lang, chuyện mất của mình chẳng liên quan đến anh, nhưng mình vẫn nói với anh thế, một cách hết sức vô thức. Chỉ vì yêu quá mà thôi!

Xong chuyện với anh tổ trưởng, ra khỏi phòng bảo vệ, gặp ngay bác quét dọn vệ sinh, hỏi ngay: "Bác ơi, cháu bị mất cây hoa hồng, sáng nay bác dọn bác có nhìn thấy không?". Bác bảo: "Bác để ở hố rác ấy", "Oa oa, sao lại để ở hố rác ạ?", "Vì bác thấy để đấy mấy hôm rồi, bác mang vứt đi cho cháu". Mình không kịp nghĩ gì, chỉ thấy người lâng lâng, cảm giác hết sức sung sướng (tham sân si cứ gọi là...); chạy ngay ra hố rác, bác gọi với theo: "Đâu, bác để ở chỗ vứt rác tầng 7 đấy, bác chưa kịp vứt đâu". Mình dắt ngay xe vào thang máy lên tầng 7, quẳng xe ở lại, lao vù xuống chỗ vứt rác cứu em hoa hồng, em vẫn nguyên xi, nguyên vẹn và nở bông to đùng, vẫn thơm lắm, không bị ô uế bởi rác tí nào. Mình bế em lên, đặt lại đúng chỗ đã để của ngày hôm trước, cảm thấy mãn nguyện vô cùng! Sự yêu nó thế đấy, làm che mờ của minh triết, cảm xúc dội lên đầu tiên, quên hết quy tắc luật lệ và những bài học. Rõ vui! 

Giờ ngồi viết lại, mới ngộ ra rằng, đôi khi người yêu quý mình chưa chắc đã làm những việc tốt cho mình như mong đợi của mình. Ví dụ như bác vệ sinh, bác ấy quý mình, chắc chắn luôn vì mình lúc nào cũng nhanh nhẩu, chào hỏi và tặng bác ấy quà, khi thì là giấy, khi thì là túi nilon, khi thì là đồ ăn. Là những thứ mình không cần nữa, nhưng có ích cho bác ấy! Hôm nay bác thấy cây hồng, bác tưởng mình bỏ đi nên đã dọn đi giúp mình (mục đích và hành động của bác đều tốt), nhưng lại khiến mình buồn (vì thương nhớ hoa hồng nên suy diễn ra rất nhiều điều thứ lăng nhăng như trên đã nói, sau khi biết sự thật rồi thì thấy thật vô nghĩa).

Qua việc này, rõ ràng mình thấy mỗi người đều nhìn sự vật hiện tượng theo cách của họ, dù đối với bạn là họ sai thì đối với chính bản thân họ, họ lại thấy đúng. Như vậy, dù một câu chuyện nhỏ, nhưng góc nhìn của chúng ta luôn ở không gian 2 chiều, chúng ta không thể đứng trên cao nhìn xuống hoặc chui xuống đất nhìn lên để thấu suốt mọi chuyện. Trong Đạo Phật có nói đến 10 phương 8 hướng, vậy sao có thể phân thân để nhìn đủ được cần ấy góc cạnh? Điều đó là không thể đối với người trần mắt thịt, vậy hãy cố gắng đừng suy diễn, sự được mất đôi khi nó chỉ là dấu hiệu đến để chỉ cho bạn những bài học cuộc sống mà thôi.

Nói thế chứ, mình vẫn yêu Hoa hồng nhung, mùi hương của nó mới thực sự dịu ngọt làm sao! :)

CHUYỆN CÁI VÒI NƯỚC

Ba ngày trước, khi quyết định dọn dẹp lại cho đồ đạc được ngăn nắp, bỏ bớt những vật dụng không cần thiết đi, mình đã đem một vài chiếc rổ ra ngoài ban công treo trên giá. Thật không may là chiếc rổ inox đã rơi và va phải chiếc vòi nước cũ, khiến nó bị nứt ra, nước phun rất mạnh. Mình giật mình hoảng hốt, nước xối xả phun ướt hết người, ban công lênh láng, hoảng nhất là nước bắn cả lên ổ điện, mình lập tức chạy vào nhà dập cầu dao điện. Chạy ra ban công rút dây điện máy giặt, chạy vào nhà tắm tắt vòi nước tổng. Như vậy là các bước thực hiện trong các tình huống khẩn cấp liên quan tới điện nước, cháy nổ vẫn chưa thực hiện thành thục và đúng để phòng tránh nguy hiểm. Vậy là sự học không áp dụng được đúng và đầy đủ! Thế mà kinh nghiệm nhiều năm đào tạo và học các khóa về an toàn vẫn công cốc, thế mới biết, lý thuyết dù đúng nhưng sẽ vô ích nếu không thực hành. Nếu có xảy ra lần nữa, mình sẽ thực hiện các bước như sau:

1. Dập cầu dao toàn bộ hệ thống điện;
2. Chạy vào khóa ngay van nước tổng;
3. Rút nguồn điện máy giặt. 
4. Lấy giẻ buộc chỗ vòi nước bị vỡ để nước không bắn, chảy ồ ạt khi mình cần mở van nước tổng để lấy nước dùng. 
5. Nhà luôn luôn chuẩn bị sẵn một số dụng cụ cần thiết như băng dính keo, búa, tô vít, kìm, kéo và dây buộc đề phòng đồ đạc hỏng có thể tự sơ cứu nhỏ. 

Nhưng chuyện không chỉ có thế, chuyện sẽ kết thúc nếu có một anh thợ nào đó đến sửa chữa vòi nước. Trước đây, nói đến đồ điện, đến nước nôi... những thứ thuộc về đàn ông mình đều không làm, cứ mặc nhiên coi như là việc của họ, mình không để tâm bao giờ. 

Nhưng hình như là ông trời cố tình sắp xếp để mình không được nhờ ai vậy! Người đã nhờ được, thậm chí các anh còn rất hào hứng ra tay giúp đỡ, nhưng ngày nào mình cũng có việc về muộn, phải đến 10h đêm mới về đến nhà. Lúc đó làm gì có ai đến mà sửa cho mình chứ? Sau 2 ngày, mình quyết định tự sửa, với một tâm trạng phấn chấn lạ lùng! 

Khi tới phòng trực bảo vệ hỏi mượn kìm chết, các anh cười và không tin mình có thể làm được. Mình bảo, nếu không làm được thì em sẽ xuống nhờ các anh, có sao đâu, các anh cứ cho em mượn đi! Thế là có kìm chết để dùng thật, và cuối cùng thì sau một hồi loay hoay, mình cũng chữa xong cái vòi nước. Công phu ghê gớm!

Và thực sự, mình nghĩ rằng nếu thực sự bạn nghĩ bạn làm được, bạn hãy thử đi, bạn sẽ biết bạn sẽ làm được ở mức độ nào! Nên thử những thứ mình muốn làm, và cần phải làm, để tránh việc bạn phải phụ thuộc và chờ đợi ai đó giúp đỡ mình, khá mất thời gian của bạn, thậm chí là mất đi cả cơ hội để bạn khám phá ra khả năng của mình. Bài học này mình học được học ở lớp Quý Trọng Bản thân, từ câu chuyện về mẹ của chị Thùy vá săm xe đạp cho chị ấy. Trong khóa học này có nội dung phân loại 8 dạng thông minh cơ bản của con người, dù biết phương pháp này đã lâu, nhưng hôm đó học lại, mình thấy mình đã có sự chuyển biến khá tích cực sang các dạng khác. Nếu trước đây, mình thấy các khả năng sau nổi trội như: âm nhạc, nội tâm, ngôn ngữ, tự nhiên. Thì nay, mình đã hướng sang âm nhạc, nội tâm, ngôn ngữ, tự nhiên, không gian và vận động. Như vậy, kể từ khi "về hưu non", mình đã làm việc tay chân nhiều hơn rồi, vẽ vời nhiều hơn, lắp ghép, chế tác và sắp xếp sản phẩm nhiều hơn nên mấy phần này có vẻ tăng lên nhiều.

Thông minh thì thông minh chứ, kiểu gì cũng "không bằng tay quen"! :)