Jul 17, 2015

TÂM SỰ CHIỀU

Hình như ta đang về, về dần với hư vô, dường như xa mà gần, dường như gần mà xa.

Cõi ấy, hẳn là không u u tịch tịch.

Cõi ấy, hẳn là nhiều ánh sáng vàng kim và xanh lơ. 

Cõi ấy, hẳn là có ta.

Trời hôm nay xám lạm, nhuốm chút u buồn, tịch liêu của một ngày sắp mưa. Phong hôm nay cảm thấy người hơi ốm yếu, tay chân run rẩy một chút, da mặt chảy nhiều dầu và gương mặt nặng nề, hơi phù nơi má, khoé mắt có cục nhử be bé bằng đầu tăm, tóc xù rối bời bởi cái đầu rúc mạnh xuống gối trong cơn đau bụng suốt từ lúc sáng sớm. 

Những ngày thế này, thường Phong hay trở lên ngốc nghếch và khờ khạo, lại còn yếu đuối nữa. Nó thường ngồi yên lặng trên giường hay trên ghế sofa, tay cầm sách đọc lảm nhảm hoặc vớ cái laptop đặt lên đùi và gõ. Những đoạn gõ theo kiểu tản mạn, nhiều khi rất vớ vẩn ấy được ghi lại, chẳng với mục đích gì, chẳng với ý niệm gì, đơn giản chỉ là ghi lại thế thôi.

Ngẫm lại, đúng là trong con người của Phong có một cái thứ gì đó rất dị hợm, nhiều khi điên khùng nhưng vẫn đủ sự nhẫn nại, kiên cường và chịu đựng. Phong không hiểu nổi mình, tại sao nó lại có cái tố chất ấy, nhiều khi nó muốn phá tan sự nhẫn nại đó đi, để như con sóng trào dâng nơi đầu cửa bể, va đập vào những tảng đá lô nhô, nhọn hoắt kia, để xem dòng chảy của nó có bị những tảng đá đó làm chầy xước, tổn thương không. Có một sự sợ hãi nào đó vẫn còn ẩn khuất trong sâu thẳm, không chịu lộ diện để đương đầu.

Ngoài kia trời vẫn thế, nóng nực và ảm đạm. Bầu trời mùa Hè mà không trong xanh, cứ am ám thế! Chẳng phải là Phong ốm nên mới thế chứ, hay vì trời ốm nên Phong thế!

Lại nói một chút về viết lách. Viết có thực sự là sự thật, hay cũng chỉ là sản phẩm tưởng tượng của trí não?