Sep 25, 2015

TÂY TẠNG MÙA SẮP THU (PHẦN 1: TRÊN ĐƯỜNG ĐI)

PHẦN 1: TRÊN ĐƯỜNG

Hôm nay rảnh rỗi, mặc dù hơi buồn ngủ, nhưng nghĩ từ ngày đi Tây Tạng về, ngủ triền miên rồi, thành ra cố gắng một chút để viết một chút về nơi ấy, nơi mùa sắp Thu. 

Chuyến đi ấy, như là duyên nợ. Ấp ủ đã lâu mà giờ mới được đặt chân tới nơi, hân hoan biết mấy! 

Cảm giác đi xuyên qua những con đường núi hiểm trở, trọc lóc, vừa nắng vừa lạnh thấu không còn là sự xa lạ đối với mình. Nhưng nơi đây, thực sự dễ khiến cho người phương xa ngây ngất bởi bầu không khí loãng, nắng gay gắt mà vẫn buốt giá. Thiếu oxy khiến máu cho mình bị choáng, lúc ban đầu người cứ vất va vất vơ như say thuốc. Mẹ mình bảo: "Nhìn chúng mày bước dật dà dật dờ, cảm giác như người mang thai sợ tụt"... Câu nói này thật đúng và quá hài hước, khiến cho mình và em đi cùng buồn cười mà không dám cười to, sợ mất sức! :)))

Tây Tạng - được gọi với cái tên Xứ Tuyết, mùa mình đến chưa có tuyết, chỉ nhiều nắng, gió. Trời xanh ngăn ngắt mấy từng mây, với những rặng núi non hiểm trở, trọc và bong tróc. Thỉnh thoảng từ cửa kính ô tô ngước lên, thấy rặt những đất, đá một màu nâu đen tối tăm. Nhưng những dãy núi hướng xa xa vẫn còn vảng vất từng mảng băng tuyết trắng xoá, nổi bật giữa nền trời và những mảng đen sẫm của đất đá. 







Đi rồi đi, qua những cánh đồng lúa barley trải dài đang độ chín vàng.


Những nhành lúa barley đang được thu gặt: 


Và những người nông dân đang làm việc trên cánh đồng: 



Nếu ở Thổ gặp rất nhiều mèo hoang, thì ở bên này lại gặp rất nhiều cún. Cún cứ thả hoang chạy loanh quanh, sống trong chùa cũng rất nhiều. Nghe bảo chó Ngao Tạng trông rất hung dữ, nhưng khi mình gặp chó Ngao, mình thấy nó rất đáng yêu, to đùng và cái mặt cứ chảy xệ xuống, lưỡi lè ra thở phì phò trông rất hay (chỗ hồ Yamdrok có chó Ngao). Ảnh này là chó thường chứ không phải chó Ngao nhé! :)



Tây Tạng với phần lớn là đồi núi, rất ít đồng cỏ, nếu có cỏ thì cũng chỉ là một loại cỏ trông lúp xúp, lá cứng vì thời tiết lạnh, hanh khô và đất ít dinh dưỡng.



Cây cỏ này rất thấp, để chụp được cao thế này, Chuông phải nằm rạp xuống nền cỏ, khi nhổm dậy thì quần áo hơi ẩm và hôi hôi mùi phân bò, phân dê... :)


Những con bò yak, dê và cừu đang thong thả gặm cỏ trên thảo nguyên bát ngát...




Trên mỗi cung đường, nếu thiếu đi bạn đồng hành thì quả là thiếu xót, sẽ không có người chia sẻ cùng bạn những kỷ niệm, những cảm xúc trên đường đi. Mỗi chuyến đi là một cuộc chinh phục đầy thử thách, đặc biệt là vùng đất Tây Tạng này, vùng đất được mệnh danh là khí hậu khắc nghiệt, khác biệt với đa số những vùng đất khác trên thế giới, nếu không có những người bạn đồng hành, hẳn là chuyến đi của mình sẽ không được trọn vẹn nữa.

Những chuyến đi của Chuông Gió, gần như là luôn có sự hiện diện của Papa và Mama. Khi thực hiện chuyến đi này, rất nhiều người bạn đã thốt lên đầy ngạc nhiên rằng: sao lại mạo hiểm đưa các người bạn lớn đến nơi khắc nghiệt đến thế, cơ mà thực sự hai người lại khoẻ, không có vấn đề gì xảy ra cho các bạn ấy, mình vẫn luôn tin thế mà, nên vẫn nhất định để hai người đi cùng! Papa và Mama đều đã được đặt chân đến Himalaya rồi, Papa ngồi xếp đá thiêng bên dòng sông dưới chân núi Everest có lẽ là hình ảnh đáng nhớ nhất trong suốt chuyến đi tới Tibet của mình hôm nay. 






Thực ra đây là cái lỗ (có thể gọi là thiêng), người ta cầu nguyện rồi đem gạo đổ vào đây, như một hình thức tế thần linh. Đến các Chùa của Tibet, thường thấy rất nhiều barley được nhuộm xanh đỏ tím vàng rồi rắc khắp nơi.



Dừng chân nghỉ bên ngoài Tu viện Shigatse Tashillunpo hay sao ý nhở? :)))





Ven đường...



Những người bạn đáng yêu này - có thể gọi là bạn châm chích cũng được, bởi vì ngoài châm chích thuốc hồng cảnh thiên ra thì các bạn còn rất thích chòng ghẹo nhau, trên ô tô hay trong mỗi bữa ăn đều không thiếu tiếng cười đùa... Nhớ các bạn ghê!



Hai đứa này - đồng bọn chung phòng với tui, trông bọn chúng bĩu môi sao mà yêu! :)))


Khổ chủ - lâu lâu mới lại có 1 chiếc ảnh... Mà ảnh chụp cùng người bản xứ mới kinh, nhưng mà lại bị người bản xứ quay lưng không thèm cả bắt nhời! :)))



Đi giữa rừng hoa...





 Hoa bướm mọc hoang trên cánh đồng, xa xa là những người nông dân vẫn chăm chỉ lao động...




Và đây là cảnh hồ Yamdrok, là một trong những hồ thiêng của Tây Tạng. Tương truyền đây là hồ nước do một cô gái biến thành, cô gái này đẹp thật nhỉ? Nhưng mà cô nằm ở nơi hơi bị cao, tầm 4.400m so với mực nước biển. Đứng trên cao nhòm xuống, trông cô uốn lượn, cong cong rất mê hồn. Hồ này cách Lhasa khoảng 100km thôi mà đi mãi mới tới. Nghe nói có cái đập thuỷ điện xây dựng ngay gần đây. Người Tạng nói: Khi nào còn Yamdrok thì đất Tạng còn. Có lẽ vì câu này, hoặc do thuật phong thuỷ gì đó, người Hán đến đô hộ đã xây cái đập thuỷ điện lên, rõ ràng nơi nào có hồ thuỷ điện, nơi đó bị phá huỷ cảnh quan tự nhiên và dần dần sẽ mất đi tính linh thiêng vốn có đó sao. Mình tin là dù có thế nào, Hồ Yamdrok vẫn sẽ đẹp muôn đời! :)









Đứng có 1 lúc ở đây, trên đèo nhìn xuống Yamdroktso, thế mà mây cứ bay lủng liểng trên đầu, thỉnh thoảng lại tắt nắng, trời như sầm xuống, nước hồ cũng được các đám mây tạo màu trên nền nước, đẹp tuyệt vời!




Và nắng lại lên rồi! 


Hồ Yamdrok, đẹp lắm đẹp lắm! Cơ mà có người đứng chắn nên giảm vẻ đep của Hồ đi khoảng 100 lần! Tớ nói thế thôi chứ thật ra cái màu áo này làm nổi cái hồ lên quá cơ, đẹp lại càng thêm đẹp! :)))



Gửi thêm một vài bức ảnh về Namtso - Hồ nước thiêng dài 70km, rộng 35km, sâu 35m. Nghe số liệu về chiều dài chiều rộng và độ sâu của hồ nước này thật cũng rất đáng ngưỡng mộ phải không à? Xung quanh hồ Nam còn được bao phủ bởi những dãy núi tuyết trùng điệp, nước hồ chủ yếu được sinh ra từ những mảnh tuyết trắng chảy từ trên đỉnh núi cao khoảng hơn 7000m xuống, do vậy về bản chất nước hồ rất tinh khiết, tuy nhiên với sự xâm lấn của con người, hồ nước dần mất đi sự tinh sạch vốn có. Người Tây Tạng cho rằng, đi cầu nguyện quanh hồ sẽ tăng thêm phúc lành, do vậy thường có lễ hội được tổ chức và người người kéo về nơi đây hành hương quanh hồ. Quả thực, với 70km chiều dài và 35km chiều rộng, không hiểu sẽ mất bao nhiêu ngày để có thể hành hương xong? Nghe nói, trong lòng hồ còn có 5 hòn đảo, 5 hòn đảo này tượng trưng cho Đức Phật ngũ chỉ, mà thực sự mình còn chưa biết Đức Phật ngũ chỉ nghĩa là gì? mà cũng chưa có cơ hội được tới 5 hòn đảo nhỏ đó, có lẽ lạnh lắm, nhìn hồ mà xem, là hồ mà sóng đánh dập dềnh như biển động ấy, để ra được 5 hòn đảo kia chắc chỉ đợi đêm nằm mơ ngủ mà thôi! :) 



Hô gió gọi bão chăng?



Bình minh trên Hồ... Yak vẫn đang chậm rãi gặm cỏ khô, đời sống của nó thật bình yên và đẹp đẽ. Bạn hay bất kỳ ai cũng có thể cưỡi lên lưng em Yak xinh đẹp này nếu bạn trả cho người chủ 20 tệ và trèo lên lưng Yak xinh đẹp này cưỡi đi lòng vòng trên bờ, sẽ là 30 tệ nếu vừa cưỡi vừa chụp ảnh nhé! :D



Mặt trời đã ló rạng sau dãy núi xa xa... Ông mặt trời giống như một thiên thần, một ngôi sao đang lượn trên bầu trời ấy nhỉ? Mình rất thích ông ấy trong bộ dạng này! Nhìn ông ấy mình lại nghĩ đến truyện Nhà Giả Kim, trông thật nhiệm màu! :)












Còn đây là một số bông hoa trong Cung điện Mùa Hè, nơi nghỉ ngơi và làm việc của các Dalai Lama. 









Cái cây này, mình vừa nhìn thấy nó đã thấy xốn xang, sao lại có một cái cây đẹp đến thế này! Duyên dáng, uyển chuyển và mong manh đến lạ! Màu vàng ấy, chiếc áo của mùa Thu khoác lên nó, thực sự diễm lệ lắm lắm!



Bồ Công Anh đang được gió cuốn đi...










(Hết phần I)