Nói đến Lâm Đại Ngọc, là
người ta thường nghĩ ngay đến một cô gái mình hạc sương mai, tài sắc vẹn toàn
nhưng cả đời chìm trong nước mắt – bể khổ của đời người.
Khi phân tích nhân vật Lâm
Đại Ngọc, người ta phân tích trên nhiều góc độ. Đối với tôi, hôm nay tôi sẽ đề
cập một chút về duyên tiền định của nhân vật này.
Tâm
thế sinh vào cõi người: Cô ấy, trước vốn là một cái cây nhỏ, mọc
bên tảng đá (Bảo Ngọc sau này). Sau sinh về cõi tiên, tuy vậy trong lòng lúc
nào cũng đau đáu cảm động trước sự che chở nắng mưa, dồn sương tích khí của hòn
đá bên cạnh cho mình, cho nên lúc nào cũng cảm thấy còn mắc nợ, muốn trả ơn cho hòn đá. Cây
cỏ quyết xin được đầu thai xuống cõi người để đền ơn mưa móc, nguyện đem nước mắt cả đời
mình đền đáp cho hòn đá. Từ tâm lý ấy mà khi sinh ra, Đại Ngọc đã là một cô gái mỏng manh, yếu đuối, chỉ chút xúc động đôi mắt đã tuôn
châu chảy ngọc. Đã vậy, cô còn sinh ra trong cảnh thiếu sự chăm sóc của mẹ, xa
cha từ sớm do Bà ngoại thương cháu mà đón về ở cùng tiện bề chăm sóc. Sau khi
cha mất, cô về ở hẳn bên bà ngoại cùng các anh chị em bên ngoại.
Duyên
định mệnh: Lâm Đại Ngọc vốn ở tiên thiên đã mong đáp đền mưa móc
cho Giả Bảo Ngọc, cho nên, số phận thế nào cũng sắp xếp để họ gặp nhau. Đó là
cái duyên, duyên tiền định, có chủ ý. Khi gặp Đại Ngọc, Bảo Ngọc đã thốt lên: “Người
đâu mà quen quá!”. Là do họ đã có thời gian dài chung sống bên nhau, cái hồn cốt vẫn
còn đó chỉ hình dáng là thay đổi. Quen là quen cái cảm giác, cái tình cảm, cái
mơ hồ mà thực chất, còn hình dáng tuy nhìn thấy được nhưng chỉ là cái giả tạm, dễ đổi thay. Khi hai bên gặp
nhau đã sớm có sự hòa quyện, đồng điệu về tâm hồn. Họ quấn quýt bên cạnh nhau,
nhưng với bản tính của Đại Ngọc, cô lúc nào cũng cảm thấy sự thiếu thốn, buồn
bã, ghen tuông và sầu khổ. Phần vì bản tính vốn yếu đuối, phần vì nghĩ mình chỉ
là người ăn nhờ ở đậu, nên không lúc nào cô không khắc kỷ, tự dằn vặt mình. Khi
Bảo Thoa xuất hiện – nhân vật đánh dấu sự khởi đầu cho những tổn thương tinh thần
của Đại Ngọc. Là nhân tố hỗ trợ Lâm Đại Ngọc góp phần trả hết ân huệ của mình
cho Giả Bảo Ngọc để sớm thoát khỏi cõi trần ai. Tuy vậy, chúng ta ít người để ý
đến chi tiết này, đối với tôi, với tâm thế ban sơ khi đầu thai, Lâm Đại Ngọc chỉ
muốn “đem hết nước mắt mà trả nợ người” đối với Bảo Ngọc, thì thực sự sự xuất
hiện của Giả Bảo Thoa thực sự là một trợ duyên rất tốt để cô sớm hoàn thành ước
nguyện đó, giả sử không có sự xuất hiện của Bảo Thoa cùng với sự trợ giúp của Phượng
Ớt, thì việc cô sớm lìa trần khó mà xảy ra. Ái tình thực sự gây đau thương cho
chúng ta, phần vì người ta cảm thấy thiếu thốn, không được bù đắp thứ tình cảm
mình đã bỏ ra để dâng hiến cho người kia. Vì luôn thiếu thốn cho nên luôn muốn
được đủ đầy, được gia tăng tình cảm. Nhưng tình cảm con người sao có thể đem ra
cân đong đo đếm, càng đong càng vơi, càng đầy lại muốn được đầy thêm. Thế nên,
Phật bảo ái dục là thứ nguy hiểm nhất, tiêu diệt mọi con đường đến với Thành
Rome J.
Cuộc đời Lâm Đại Ngọc cứ thế
đi từ giọt nước mắt này đến giọt nước mắt khác, cả đời cô là bể nước mắt. Xét
trên khía cạnh tâm lý con người, sở dĩ cô ấy có cuộc sống như vậy, là bởi vì cô
ấy muốn thế. Cô đến với đời, yêu người không phải để hưởng thụ cuộc sống, chia
sẻ và phát triển bản thân, đơn giản, cô ấy trong lúc thành tiên, lòng vẫn chưa
dời bỏ được ân huệ của hòn đá với mình, quyết đầu thai để đền ơn, đền ơn xong rồi
muốn làm tiên gì thì làm, coi như yên tâm để làm tiên. Thật rõ là gieo nhân gì
thì gặt quả nấy hay sao? Cũng may, cô biết rõ thế, cô quy hoạch đời cô rõ thế,
để khi chết đi cô lại về làm tiên, còn như người đời chúng tôi, gieo nhân xong
chẳng biết mình sẽ đi về đâu, xuống đây để làm gì, sống mãi sống mãi mới tỉnh
ra một tí, có một tí ấy thôi mà cứ chìm đắm, lăn lộn mãi trong cõi này. Giờ còn
chưa biết mình sẽ ra sao nữa đây!
Thế thôi, đọc để biết rằng,
cuộc đời ta, có khi đã được thiết kế trước khi ta sinh ra, nhưng mà ta không biết
gì về sự thiết kế ấy, đôi khi có những chuyện xảy ra, ta chẳng biết vì sao, cứ
mạnh dạn đổ tại số phận, tại duyên số. Ờ thì tại duyên số, thì cái gì ta không
rõ ta cứ mang ra mà đổ tội, có thế thôi!