Nov 11, 2014

BÁO HIẾU MẸ CHA

Hôm nay nấu cơm cùng chị gái, đang rửa rau, bà chị quay sang bảo: "Bố bây giờ đau khổ nhất là vì Phong không lấy chồng". Thôi chết! Vì mình không lấy chồng mà khiến bố mình đau khổ thế sao? Sao bố mình không nói cho mình biết mà lại phải thông qua người khác nhỉ? Mình không buồn, không vui, không lo lắng nhưng cảm thấy có lỗi với bậc sinh thành. 

Từ nhỏ mình đã là đứa giống bố nhất, từ hình dáng bên ngoài lẫn một phần nội tâm. Trong nhà mình không ai mê đàn ca sáo nhị như bố với mình. Việc gì bố cũng là người khá xuất sắc, từ chuyện kinh doanh cho đến hiểu biết xã hội, lịch sử, địa lý, chính trị. Bố còn là người nấu ăn ngon. Có một đặc điểm không được bằng mẹ là giao tiếp. Mẹ mình vui tính, hài hước, mạnh mẽ và rất hào phóng, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác khi cần. Mẹ là linh hồn của các cuộc hội họp chòm xóm. Vắng mẹ là tiếng cười đùa giảm đi một nửa. Khi nào mẹ cũng có thể sáng tác ra những câu chuyện rất hài, khiến ai cũng phải buồn cười. Nhưng mẹ không nấu ăn ngon, không tinh tế như bố. Mẹ nguyên tắc, uy nghi và hơi tàn bạo, giống như một vị tướng trong nhà. Người xử lý các con luôn là mẹ, bố thì chưa bao giờ cầm roi đánh, nhường mẹ toàn quyền việc xử lý này. Vì thế nhà tôi không đứa nào sợ bố, sợ mẹ một phép. 

Hai tính cách ấy, thế mà vẫn ở được với nhau tới giờ. Thật là lạ lùng quá! 

Hiện giờ chúng tôi mỗi người đều đã có gia đình riêng, ở độc lập với cha mẹ. Chỉ còn duy nhất tôi - tôi chưa lấy chồng, mà thực sự đối với tôi việc lấy chồng không phải là mục đích tối thượng, tôi luôn có niềm tin về việc sống độc lập của người phụ nữ, và tôi cũng luôn tin rằng có lẽ là tình yêu xuyên kiếp của tôi vẫn tồn tại đâu đó, hoặc có thể chưa đầu thai trở lại, nếu không kịp gặp nhau trong kiếp này thì hẹn kiếp khác gặp nhau. Trong quá trình tôi chờ đợi, tôi phải học tập và hoàn thiện mình, tôi phải sống thật vui tươi, không vì cuộc sống đơn độc mà bỏ quên mục đích của đời mình. Suy nghĩ của tôi cũng được khá nhiều người đồng tình, vậy mà bố tôi lại không nghĩ thế! Ông buồn mà không nói với tôi. Tôi phải làm sao để ông hiểu nhỉ?

Báo hiếu mẹ cha, phải chăng là cố tìm một mảnh để ghép với mình? Để rồi có thể dở dang?

Chuyện này, có lẽ là tôi không thể. bởi tôi là một thực thể, đủ mạnh mẽ, đủ trí tuệ và đủ tự tin để có thể sống một cuộc sống đơn thân. Hay nói một cách chính xác hơn, đó là tôi luôn yêu thương bản thân tôi, tôi trân trọng cảm xúc của tôi, tôi còn có cả tình thương đối với người đồng hành trong cuộc đời mình, tôi không muốn ai phải chịu đựng tôi, chấp nhận tôi như một trách nhiệm.

Điều tôi cần, có lẽ là ai cũng cần: Ấy là sống cho mình.

Sống cho mình, thực chất là sống cho cả người khác nữa, bởi nếu ta yêu ta, sẽ không khiến ta đau khổ, nếu ta không đau khổ chính là đã giúp người khác không đau khổ. Để trải nghiệm thêm về điều này mình sẽ viết tiếp chủ đề này!

Dù sao thì, xin lỗi Papa Mama, con sẽ chọn cách báo hiếu khác, cho đến khi con gặp được người con muốn cùng kết duyên.