Jul 19, 2015

11 PHÚT - PAULO COELHO

Hôm qua có đọc bản online về Tuyển tập Paulo Coelho - Tác giả cuốn Nhà Giả Kim. Mình đã thực sự không ngạc nhiên khi nghe tự sự của ông về cuộc đời. Thật sự, người ta cần trải nghiệm nhiều thứ như vậy để có thể thăng hoa và viết lên "Những tiếng nói vũ trụ". 
Đọc thêm một vài truyện ngắn bên dưới, có một truyện khiến mình đọc rất say sưa và cũng gây cho mình không ít hứng thú, cảm giác như một chân trời mới hiển hiện, những thông tin về một thế giới mới, một thế giới của những cô gái điếm, nhưng thực sự là một gái điếm chân chính. Cô ta cũng giống như bao phụ nữ khác, dù đẹp dù xấu, họ đều có mong ước một cuộc sống giàu có, lãng mạn bên một người đàn ông đủ sức bao bọc họ, khiến cho cuộc sống của họ được như họ mơ ước. Anh ta phải giàu có, thông minh và khỏe mạnh! :))) 

Chi tiết gây xao động nhất đối với mình, đó là khi cô gái điếm ấy gặp gỡ tình cờ một anh họa sỹ. Kể từ đó, sự tình bắt đầu đi theo mô típ chung của tác giả, là cuộc gặp gỡ định mệnh, cuộc gặp gỡ đem lại tự do tinh thần, đem lại cảm xúc thiêng liêng, đó là tình yêu! 

Cô ấy, hẳn là người phụ nữ lý trí, yêu và thích dựa trên các thông tin thu lượm được một cách trực quan. Việc đầu tiên là biết chắc anh ta giàu có, việc thứ hai là biết chắc anh ta thông minh. Việc thứ ba là biết chắc anh ta đang tự do; Và cơ hội để lợi dụng anh ta đưa cô nàng lên bục danh dự, dựa trên bức chân dung anh vẽ cô, vẽ bằng một thứ ánh sáng riêng chỉ mình cô có, thứ ánh sáng anh ta thật sự cần cho những tác phẩm của mình.

Và hẳn là, anh ta cũng thật tinh tế. Anh nhìn ra thứ ánh sáng của một người tự do, một thứ ánh sáng mạnh mẽ và tinh khiết. Kỳ lạ thay, thứ ánh sáng ấy lại tỏa ra từ một cô gái điếm. Anh biết rất rõ nghề nghiệp của cô, biết rất rõ những cuốn sách cô đang cầm trên tay chỉ là một thứ vỏ bọc giả tạo, đối với anh ta, cái thứ mà cô đang làm và sẽ làm - Nông trang và Tình dục, thực sự là nhàm chán! Đối với cô, đó là sự ngạc nhiên, nó vượt qua tầm hiểu biết của cô về đàn ông, đặc biệt là người đàn ông 29 tuổi thành đạt. Sự thẳng thẳn của anh đã thực sự lôi cuốn cô, sai khiến cô hành động theo cách mà trước đây cô không thường làm.

Phụ nữ, nói một cách thông thường, dù thông minh thế nào, tỉnh táo và lý trí thế nào rồi cũng có lúc rơi vào cạm bẫy do chính mình luôn chăng sẵn, chăng sẵn ra để tránh, cuối cùng vẫn vấp vào đó thôi. 

Con đường đến Santiago là con đường nào? là con đường hành hương, vài nghìn năm nay nó vẫn hiển hiện ở đây, vậy mà cô đâu có biết, thế rồi cô tò mò và hỏi, chỉ vì cần có câu trả lời cho một thứ vốn dĩ cũ rích và không có nhiều tác dụng cho cuộc sống của mình mà cô vẫn lao vào, bỏ qua các quy tắc do chính mình đặt ra để tìm câu trả lời. Và vì con đường đó, họ đã đi dạo, đã trò chuyện, đã phải lòng... 

Anh ta nghĩ đến cô ta, không phải nghĩ đến một con điếm. 
Anh ta nghĩ đến cô ta, là một phụ nữ, một phụ nữ có thứ ánh sáng đặc biệt.

Cô ta nghĩ đến anh ta, nghĩ đến như một người yêu.
Cô ta nghĩ đến anh ta, nghĩ đến như một chân trời mới, chân trời tự do nơi có tình yêu chắp cánh.

Paulo Coelho là như vậy đấy, mỗi cuốn sách của ông, mỗi câu chuyện của ông đều là những lọ thủy tinh chứa đầy những giấc mơ huyền bí, ảo diệu. Nơi câu chữ của ông hiển hiện một thứ ánh sáng trong suốt, trong veo đến độ ta dường như chợt quên đi hiện tại, hòa vào những giấc mơ cùng nhân vật, thông qua nhân vật để tự nghĩ đến mình, đến đời và đến cả vũ trụ quanh ta.

Tôi muốn gọi ông là bác sỹ, hay người kể chuyện nghìn lẻ một đêm cũng được, bởi mỗi câu chuyện của ông, là một cốc nước tinh khiết bồi dưỡng tâm hồn tôi, thắp lửa cho những mạch nguồn để tôi tự tìm thấy chính mình.



Cảm ơn Coelho! :)