Jul 30, 2015

NỖI SỢ

Nỗi sợ là gì?

Là một thứ gì đó cứ đeo đẳng, bám riết lấy tôi trong suốt muôn vàn kiếp kiếp nào đó, cho tới bây giờ, thời điểm ngày 30/7/2015. Nghe thật sợ, nhưng tôi đã đưa ra một vài quyết định, trong đó có việc tự đối thoại với bản thân để tìm hiểu về chính mình, về nỗi sợ hãi, về cái phần xấu xí trong bản thân mình. 

Tôi cho rằng đó là sự xấu xí tôi cần phải lôi nó ra và công bố đó có thể là cách hay nhất hiện giờ mà tôi cho rằng nhờ nó tôi có thể đối diện với chính mình, đối diện với dư luận, mặc dù tôi ngồi đây và nghĩ, thực sự dư luận đối với tôi không quá quan trọng, nhưng mà, tôi biết là tôi đang có chút tự lừa phỉnh mình, tự khoả lấp sự sợ hãi của chính mình bên cạnh sự  tự tin và mạnh mẽ thường trực mà tôi vẫn biết, mọi người biết.

CÁI DANH

Khi nhìn mỗi sự vật - hiện tượng, tôi đều gắn cho nó một cái tên, một vị trí, một màu sắc, một quan điểm hay một phán xét, thậm chí, tôi gắn cho nó địa vị và quyền lực. Tôi gọi tên Anh ấy, chị ấy... đôi khi không phải là trạng thái thông thường, tôi gọi một cách trìu mến khi tôi yêu quý họ, tôi nhìn họ một cách khó chịu khi tôi không ưa họ, tôi thích họ nếu họ khiến cho tôi có lợi ích, tôi ganh đua, ức chế với họ khi họ nói điều không hay về tôi, mặc dù tôi nghĩ là không hay nhưng bản thân họ lại thấy hay, thậm chí rất hay. Như vậy, rõ ràng tôi lấy cái kinh nghiệm phân biệt của người khác để diễn tả lại trạng thái của mình, chứ thực tình, nếu cho tôi đặt tên các các cảm xúc ấy, tôi cũng chào thua. 

Tôi để ý thấy rằng, vài năm trở lại đây tôi cũng đã có nhiều tiến bộ trong việc lấy mình làm trung tâm, tự quan sát chính mình khi bản thân nhìn, nghe, cảm thấy một việc gì đó xung quanh, tôi đã bớt phán xét đi rất nhiều, nhưng chưa hoàn toàn công bằng trong việc ghi nhận thành tích đó. Tôi vẫn tự cho mình là người thông minh, nhanh nhẹn và ứng phó tốt. Nhưng thực chất, để mọi việc tốt theo chiều hướng thuận tự nhiên, tôi chẳng cần tự nhận mình là người thông minh làm gì, tôi chẳng cần phải khăng khăng mình là người nhanh nhẹn và ứng phó tốt làm gì. Phẩm chất nhanh nhẹn, thông minh mà tôi thường lấy làm tự hào đó - làm người ai cũng có, chỉ có điều người thì vin vào đó để huênh hoang, người thì cho đó là điểm mạnh và ra sức tán tụng, đôi khi hoang tưởng, theo ngôn ngữ bây giờ các bạn trẻ hay gọi là "Ảo tưởng sức mạnh". Dẫn tới, bạn đã phần nào đóng lại cánh cửa phát triển, mở rộng nội tâm của mình đối với toàn bộ thế giới này. Đọc đến đây, có người có thể gật gù, tâm đắc và tự cho mình là đúng, mình đã từng nói với ai đó thế rồi mà không ai chịu nhớ ra, chịu tự nhận mình như vậy, rõ ràng mình thật là ghê gớm mà! Thực ra khi bạn nghĩ vậy, cũng chính là lúc bạn mắc vào chiếc bẫy Danh Sắc, chiếc bẫy của những vỏ bọc giả tạo, có hình tướng, hãy đọc và đừng phán xét gì, hãy quay lại soi chiếu chính mình, ứng dụng cho mình để thực hành, hãy thực hành ngay đừng suy xét. 

LÒNG KHOAN DUNG
(còn tiếp)