Dec 20, 2014

LẦN ĐẦU TIÊN TÔI CHẾT


Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy - Đặng Minh Thư, tôi cảm thấy cô ấy thật kỳ lạ, mái tóc đỏ pha trộn thêm nhiều màu sắc khác. Tôi đã thấy cô ấy có gì đó khác tôi, nhưng tôi không để ý nữa, vì tôi biết dù cô ấy là ai, khi cô ấy đến gần tôi, ở xung quanh tôi, cô ấy sẽ trở thành người quen, thành bạn của tôi thôi! 

Và thực ra, cô ấy là diễn viên. 
Cô ấy đang huấn luyện chương trình Sân khấu Ứng tác. 
Và thế là tôi thích cô ấy ngay. Vì tôi vốn thích sân khấu mà! 

Thế rồi tôi cũng được mời đến tham dự khóa học của cô ấy. Thật tình, thứ 7 và chủ nhật là hai ngày tôi rất bận rộn. Tôi chìm ngỉm trong các buổi học và các chương trình đã lập sẵn, nào là đám cưới bạn, chụp ảnh cưới bạn, hội thảo, offline... Tôi bận rộn cuối tuần! Nhưng tôi vẫn cố gắng gạt bỏ những kế hoạch có thể tạm dừng được và đến với Minh Thư. 

Tôi đứng trên sân khấu khá nhiều, trước đây, thời thanh niên sôi nổi, bao nhiêu năm trời làm công tác đoàn đội, trèo lên bao nhiêu cái sân khấu, cầm bao nhiêu cái mic khi thì làm MC, khi thì hát hò, khi thì đào tạo, dù đứng trước hàng trăm người, chẳng mấy khi tôi có cảm giác run rẩy hay sợ hãi, chỉ có chút hồi hộp thôi. Nhưng trên đường đến lớp học Sân khấu ứng tác, cảm thấy có chút tò mò và rộn ràng, không biết mình sẽ như thế nào nữa! 

Và tôi đã đến.
Không như tôi nghĩ.
Không có sân khấu, không có bục diễn, không có ghế khán giả.
Chỉ là Black Box, đen xì và sáng choang, với cái sàn lát gỗ sạch bong, trơn láng và hoa văn của gỗ.
Và mọi người đang lăn lộn trên sàn. Buồn cười! 

Có một cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn đến thì thầm với tôi: "Mọi người đang hóa thân làm con Mực bơi giữa đại dương, chị làm thế đi". Ừ làm thì làm chứ, làm ngay chứ sao! 

Và tôi hóa thân ngay lập tức, tôi nằm xuống, chân lập tức nhún nhún, y như động tác con Mực đang đẩy nước bơi về phía ánh sáng. Rồi tôi đứng lên, đôi tay tôi dang rộng ra, chân nhún nhẹ như đang bơi giữa đại dương mênh mông vậy! Trước mắt tôi như có từng đợt bọt sóng nổi lăn tăn, san hô và màu nước nhạt nhạt nhòa nhòa! Tôi hạnh phúc khi là con Mực. Cảm giác tự do và bay bổng. 

Rồi chúng tôi tham gia nhiều hoạt động, đa số các hoạt động này đều là các bài tập khiến cho chúng tôi có sự tương tác, tin tưởng và hiểu biết lẫn nhau.

Bài tập đi lại với tốc độ từ 1 đến 10.
Bài tập kiếm soát hành vi, tốc độ và thăng bằng hình thể (đang đi sẽ dừng lại theo tín hiệu)
Bài tập nhìn sâu vào mắt nhau.
Bài tập nhìn sâu và ôm ấp má nhau bằng bàn tay.
Bài tập ôm nhau, ôm để cảm nhận bằng cảm xúc và năng lượng yêu thương.

Và rồi cũng đến phần đóng vai:  
Một cuộc hẹn hò.
Một vụ móc túi giữa chợ.
Một vụ bố đánh mẹ. 
Một tai nạn.
Một đám tang. 

Và tôi kể chuyện một đám tang nhé!
Ở đó, TÔI ĐÃ CHẾT. 

Tôi nằm thoài loài ra giữa sàn, bất động. Xung quanh tôi, có thợ kèn, có người thân đứng hai bên, có cô con gái khóc than vật vã, có người rắc tiền vàng, có người đến viếng... Đầy đủ như một đám tang thực sự. 

Và tôi đã hóa thân vào người chết. Nằm yên, nhắm mắt. 
Tôi nghe thấy đứa con gái gào thét, gọi tôi thảm thiết, nghe tiếng họ an ủi lẫn nhau, tiếng kèn (mà anh thợ kèn lại thổi như thổi tù và). Tôi cảm giác tôi bay một nửa thân mình lên trần nhà, tôi có cảm giác mình trách móc người nhà, sao tôi đã chết rồi mà cứ níu tôi lại như vậy? thật không công bằng chút nào! Tôi nhìn thấy họ từ trên cao. 

Tôi bỗng sợ hãi, cảm giác hóa thân quá mạnh, tôi phải bật cười để trấn an nỗi sợ, để biết rằng, à hóa ra tôi còn sống, chỉ là đóng kịch mà thôi! 




Cuối cùng hoạt cảnh cũng kết thúc, và tôi được sống lại và nói về cảm xúc của mình. 

Có chút sợ hãi, có sự cảm thông đối với những diễn viên, khi mà sau khi họ đã hoàn thành vai diễn của họ, ra ngoài đời thực, họ vẫn bị chìm sâu và vai diễn đó, đến nỗi không chấp nhận sự thật, không chấp nhận cuộc sống hiện tại, và họ sống với nhân vật họ đóng. Thật bất hạnh!

Cuộc đời thực của chúng ta, thực ra cũng là những thước phim hết sức sinh động và đầy màu sắc. Nó cũng chỉ là một cuộc hành trình để tiệm cận dần dần tới cái chết mà thôi. Hàng ngày, chúng ta đóng rất nhiều vai, nhiều nhân vật. Nào là vai con ngoan, trò hiếu học, vai cháu, vai anh, vai chị, em vai, vai người hàng xóm, vai người yêu, người bạn, người quản lý, nhà lãnh đạo, giáo viên, bác sỹ, vai chồng, vai vợ... Thật quá nhiều vai, mỗi vai là một sân khấu, chúng ta thay đi đổi lại các vai trên gương mặt, khi cười, khi nói, khi khóc, khi buồn, khi thương, khi giận, khi trau mày, khi hớn hở, khi cô đơn, khi hạnh phúc... Thật sự quá nhiều! Sau mỗi vai diễn đó, có ai thực sự sống vì chính mình, sống chân thực với cảm xúc của mình, hay là vì để hoàn thành tốt, chúng ta liên tục thay vai, gồng mình lên, sử dụng rất nhiều "kỹ năng" để điều khiển con rối trên gương mặt, trên cánh tay, vận hành hết năng lực bộ não để điều khiển các hoạt động trên cỗ máy thân xác này? Và để cho thân xác này rệu rã, chỉ nhằm phục vụ việc "diễn kịch", "nhập vai". 

Tôi đã rất nhiều lần đặt ra câu hỏi: "Ai là người điều khiển cả sân khấu loài người", chị Thùy luôn phải chịu đựng câu hỏi của tôi, mà thực ra chị không chịu đựng đâu, chị nói cho tôi biết đó là Thượng đế, nhưng tôi không tin đâu, làm gì có Thượng Đế, tôi chưa bao giờ gặp ông ý cả, nếu không gặp thì tôi không tin. Có người lại bảo: "Tin đi rồi sẽ thấy". Chuyện này còn phải để tôi suy nghĩ đã, tôi lại phải ngồi nghĩ 1 mình, thật là buồn! 

Có một vài thuyết khác nói về nghiệp quả và luân hồi, nhưng nếu thực sự có chuyện đó, thì luật nhân quả thật quá rạch ròi, rạch ròi như báo cáo tài chính vậy, thật khô khan và buồn chán quá đi! Vây giả sử tôi không muốn bị chi phối bởi luật nhân quả, không muốn luân hồi, không muốn kiếp nghiệp, hay nói cách khác là tôi cóc thèm làm diễn viên múa may quay cuồng trên cái sân khấu rối bóng này thì sao?

Một câu hỏi nhớn chưa nhời đáp
Cho đến bây giờ mặt vẫn cau! 

Nhờ? 

Mà thôi, nhân trường hợp tôi vẫn còn ở lại trái đất, tôi lại tiếp tục diễn vậy! Dù sao thì cũng có nhiều khi rất vui!