Mar 30, 2015

YÊU...

Thực ra, nó, cái đứa ấy, chẳng nên làm nghề luật sư, nó làm nhà thơ hoặc thiết kế gì gì đó thì hợp hơn. Tôi thích thơ của nó, thơ của nó lẩn khuất, chứa đựng một cái gì đó, thảng như vô hình, thảng như trống rỗng, thảng như sâu sắc, như đậm đà... đậm đà một thứ của tôi, trong hồn tôi. Cái thứ ấy, đôi khi chợt hiện về khi đọc thơ nó, khiến tôi đôi khi thảng thốt giật mình! Ồ thì ra là nó đó, cái thứ thiêu thiếu ấy đã được gọi thành tên qua những vần thơ của nó. 
Nếu mai kia nó xuất bản thơ, hẳn tôi sẽ là một trong số độc giả đầu tiên mua cuốn thơ ấy. Thử xem sẽ là bao xa nữa! Thử xem sẽ là bao xa nữa! 

"Giấc mơ có tiếng mèo kêu trên mái
rả riết gọi bạn tình
đêm nhỏ giọt xuống những bóng cây đại thụ hồi sinh
khi vết chém còn đang thôi nhựa huyết
Loài người đi đâu hết?
gió hoang mải miết
thổi vu hồi giữa phố phường thảm xác lá vàng bay
bài tế hồn cây
xì xào qua gió lá, xì xào qua ngàn đá
Lạ quá
Loài người đã đi đâu hết?
chỉ còn rả riết tiếng mèo gào
Linh hồn tôi chợt bốc cao
Cô đơn bình yên lạ
Phía rất xa
Giấc mơ có tiếng mèo gào rả riết
tiếng gọi hồn
thức giấc thiêng liêng ..."