Họ là những người phụ nữ trong tiểu thuyết, là nơi tôi có thể
ngồi lặng im để tìm hiểu về họ, để cảm nhận về họ và yêu thương họ, tình yêu đó
đưa tôi ra đời, nhìn đời và yêu thương đời! Tôi biết về họ, không phải bởi ngôn
ngữ thông thường, mà vẻ đẹp đó được đưa đến qua ánh mắt đọc chữ và sự tưởng tượng.
Một kiểu biết đến, một kiểu tiếp cận mà rất nhiều người làm nhưng không hẳn ai
cũng nhận ra được cách yêu đó có một sự khác biệt đến thế nào so với cách yêu
thương thông thường.
Phần 1
JANE EYRE
Jane Eyre, người phụ nữ cùng tên trong cuốn tiểu thuyết Jane
Eyre của nhà văn Charlotte Bronte.
Người phụ nữ này, với hoàn cảnh ngang trái, cô đã vươn lên
sau bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống. 17 tuổi cô ra đi khỏi tu viện, bắt đầu
cuộc sống của một gia sư. Nơi cô đến là 1 tòa lâu đài cũ và ẩn chứa nhiều bí mật.
Nhưng cũng chính từ nơi này, cô đã yêu
và được yêu bởi Rochester, chủ nhân lâu đài, người hơn cô 20 tuổi và đã từng trải
nghiệm rất nhiều trong cuộc sống. Không ai có thể tin Rochester có thể yêu
Jane, càng không ai có thể tin Jane bỏ đi ngay sau khi phát hiện ra Rochester
đã lừa dối mình ngay trong đám cưới.
Jane không đẹp, khi nhìn cô, người ta thấy sự xanh xao, nhạt
nhòa, gầy yếu, mảnh mai. Cô ít nói. Tất cả vẻ đẹp của cô chỉ được khai mở thông
qua người đàn ông của mình – Rochester. Thế mới nói, vẻ đẹp của người phụ nữ
không phải qua đôi má hồng, mà qua ánh mắt của kẻ si tình!
Ngay từ buổi đầu gặp mặt, Rochester đã cảm nhận được con người
thật của Jane. Không màu mè hoa mỹ, không ồn ào mà mạnh mẽ và thẳm sâu. Mạnh mẽ
trong ánh nhìn, và hơi ấm của đôi bàn tay khi Jane đỡ Rochester dậy sau khi ngựa
của ông bị ngã do trơn trượt. Sự cương quyết của cô nàng đã khiến ông cảm thấy
ngạc nhiên, đặc biệt là sau khi phát hiện ra cô chính là gia sư mình đã thuê về
dạy cô con gái Adele. Tình yêu của họ cứ dần nảy nở và nằm trong bí mật.
Rochester yêu Jane, kiểu yêu của người từng trải đứng trước một cô gái còn non
nớt. Ông yêu cô bởi sự ân cần, tự nhiên, hy sinh không vụ lợi. Đặc biệt, dưới vỏ
bọc yếu đuối là một tâm hồn mạnh mẽ, tràn trề hy vọng, khát khao tự do, khát
khao hạnh phúc. Ông đã đọc được điều đó qua những bức tranh cô vẽ, trong một
chiều mùa đông lạnh buốt.
Đọc Jane Eyre, tôi có một cảm xúc mạnh mẽ đối với cô gái ấy,
luôn sáng suốt và mạnh mẽ, nhưng cũng hy sinh hết mình vì tình yêu chân chính.
Đoạn khiến tôi rung động nhất là đoạn nói về thần giao cách cảm giữa họ. Tiếng
Rochester gọi Jane lan tỏa trong gió, lôi kéo, thúc giục trái tim cô phải tìm đến
nơi cô thuộc về. Và cô đã về lại lâu đài xưa để tìm kiếm ông. Nhưng đáng thương
thay ông đã rời đi nơi khác, và khi gặp lại, không phải là người đàn ông đầy
kiêu hãnh, mạnh mẽ khi xưa, thay vào đó là một người đàn ông mù lòa, trông rất
đáng thương trong tòa lâu đài cũ. Tất cả đã thay đổi, trừ tình yêu ông dành cho
cô, vẫn nguyên vẹn như xưa.
Truyện khá dài, tôi đã đọc cuốn này từ 2003, cũng mười mấy
năm rồi. Khoảng 3 năm nay, đa số tôi đọc sách về phát triển con người, ít quan
tâm tới các cuốn tiểu thuyết mình đã từng say mê một thời, nhưng hôm nay, tạm
gác lại những cuốn sách kia, tìm về với cuốn truyện cũ, chắc đang có tâm trạng thương
nhớ mười hai, để viết lại một chút cảm xúc về Jane, thực ra vẫn thích cô ấy lắm,
nhất là đức hy sinh của cô ấy, một đức tính rất điển hình của người phụ nữ. À,
nhớ ra rồi, viết để kỷ niệm ngày 20/10.