Nov 6, 2014

CÂY HOA HỒNG MẤT TÍCH

Chuyện vòi nước còn chưa xong, thì gặp chuyện cây Hoa hồng nhung mới mua bị mất tích. Rõ là tối qua về vẫn còn thấy ở ngay ở hành lang, mình vốn đặt ở đó để hàng ngày được ngắm nhìn và ngửi mùi hương của nó cơ mà! Vậy mà mất tích rồi! Lòng không khỏi có chút buồn rầu. Nhưng học nhiều bài học rồi, tại sao cứ phải buồn vì những chuyện tất nhiên nó phải xảy ra như vậy? 

Tại sao mình nói là tất nhiên phải xảy ra? Bởi vì mình không cẩn thận, đặt cây ngoài hành lang, để nó ngoài phạm vi của mình, là không gian chung của tất cả các phòng cơ mà! trách ai được? Thứ nữa là cây hoa rất đẹp, hoa rất thơm. Ai nhìn cũng thích, cũng yêu. Nếu bản thân nó là thứ đẹp đẽ vậy, sẽ có rất nhiều người muốn có nó, chẳng phải mình cũng muốn có nên mới đem nó về hay sao? Người khác lấy là chuyện hết sức bình thường. Là lỗi tại mình chứ, sao có thể trách người khác tham lam? 

Nghĩ thế đấy! Và ung dung dắt xe đạp vào thang máy xuống nhà. Tới tầng 1, gặp bác bảo vệ, chào bác rất to và bảo: "Cháu vừa bị mất cây hoa hồng", cười tươi rồi đi tiếp. Ơ, hay thật, mất cây hoa hồng thì liên quan gì tới bác mà phải phân trần? Hóa ra trong lòng có phần nào hờn giận bác ấy, bác ấy là bảo vệ mà để trộm lên lấy mất cây hoa hồng của cháu, bác có phần trách nhiệm đấy nhé! Rõ là có tư tưởng đổ lỗi mà! 

Đi đến Bảo hiểm làm việc, phải ngồi chờ một lát, không vấn đề gì! Cũng tạm quên cây hoa hồng đi, nhưng không theo quyển sách nào để đọc cả, đành lôi điện thoại ra nghịch, xem lại ảnh, lại nhớ cây hoa hồng. Lại thắc mắc sao không lấy xe đạp của em hàng xóm, lấy giày của chị giáo viên, lại lấy cây hoa của mình, tên trộm này cũng thật lạ lùng! Nhưng nếu yêu hoa thế thì thôi cũng được, nhưng nhớ chăm cho cẩn thận, không biết chăm cây chết thì tiếc lắm, thấy thương cái cây mới đểu chứ! Hâm kinh khủng!

Rồi công việc cũng xong, về đến nhà bảo vệ, đi gặp anh Tổ trưởng để mượn kìm sửa vòi nước, vừa gặp đã lại bảo: "Anh ơi, em bị mất cây hoa hồng", anh bảo: "lại để ngoài hành lang phải không?". Đấy, không sao ngừng suy nghĩ về cây hoa hồng được, anh này, chính anh ấy luôn nhắc mình mang cây vào nhà, không để cây ngoài hành lang, chuyện mất của mình chẳng liên quan đến anh, nhưng mình vẫn nói với anh thế, một cách hết sức vô thức. Chỉ vì yêu quá mà thôi!

Xong chuyện với anh tổ trưởng, ra khỏi phòng bảo vệ, gặp ngay bác quét dọn vệ sinh, hỏi ngay: "Bác ơi, cháu bị mất cây hoa hồng, sáng nay bác dọn bác có nhìn thấy không?". Bác bảo: "Bác để ở hố rác ấy", "Oa oa, sao lại để ở hố rác ạ?", "Vì bác thấy để đấy mấy hôm rồi, bác mang vứt đi cho cháu". Mình không kịp nghĩ gì, chỉ thấy người lâng lâng, cảm giác hết sức sung sướng (tham sân si cứ gọi là...); chạy ngay ra hố rác, bác gọi với theo: "Đâu, bác để ở chỗ vứt rác tầng 7 đấy, bác chưa kịp vứt đâu". Mình dắt ngay xe vào thang máy lên tầng 7, quẳng xe ở lại, lao vù xuống chỗ vứt rác cứu em hoa hồng, em vẫn nguyên xi, nguyên vẹn và nở bông to đùng, vẫn thơm lắm, không bị ô uế bởi rác tí nào. Mình bế em lên, đặt lại đúng chỗ đã để của ngày hôm trước, cảm thấy mãn nguyện vô cùng! Sự yêu nó thế đấy, làm che mờ của minh triết, cảm xúc dội lên đầu tiên, quên hết quy tắc luật lệ và những bài học. Rõ vui! 

Giờ ngồi viết lại, mới ngộ ra rằng, đôi khi người yêu quý mình chưa chắc đã làm những việc tốt cho mình như mong đợi của mình. Ví dụ như bác vệ sinh, bác ấy quý mình, chắc chắn luôn vì mình lúc nào cũng nhanh nhẩu, chào hỏi và tặng bác ấy quà, khi thì là giấy, khi thì là túi nilon, khi thì là đồ ăn. Là những thứ mình không cần nữa, nhưng có ích cho bác ấy! Hôm nay bác thấy cây hồng, bác tưởng mình bỏ đi nên đã dọn đi giúp mình (mục đích và hành động của bác đều tốt), nhưng lại khiến mình buồn (vì thương nhớ hoa hồng nên suy diễn ra rất nhiều điều thứ lăng nhăng như trên đã nói, sau khi biết sự thật rồi thì thấy thật vô nghĩa).

Qua việc này, rõ ràng mình thấy mỗi người đều nhìn sự vật hiện tượng theo cách của họ, dù đối với bạn là họ sai thì đối với chính bản thân họ, họ lại thấy đúng. Như vậy, dù một câu chuyện nhỏ, nhưng góc nhìn của chúng ta luôn ở không gian 2 chiều, chúng ta không thể đứng trên cao nhìn xuống hoặc chui xuống đất nhìn lên để thấu suốt mọi chuyện. Trong Đạo Phật có nói đến 10 phương 8 hướng, vậy sao có thể phân thân để nhìn đủ được cần ấy góc cạnh? Điều đó là không thể đối với người trần mắt thịt, vậy hãy cố gắng đừng suy diễn, sự được mất đôi khi nó chỉ là dấu hiệu đến để chỉ cho bạn những bài học cuộc sống mà thôi.

Nói thế chứ, mình vẫn yêu Hoa hồng nhung, mùi hương của nó mới thực sự dịu ngọt làm sao! :)

No comments:

Post a Comment